“Quân Thanh!” Cảnh Thiều vội đỡ lấy y, nhìn đến vết thương lại bắt đầu rớm máu làm hắn chỉ biết ôn nhu dỗ dành, “Ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ cách khác, chúng ta bôi thuốc trước đã rồi tính sau!” 
“Ta muốn dùng loại thuốc này.” Mộ Hàm Chương hơi thở dốc giương mắt nhìn hắn. Sắp tới còn phải nhanh chóng nhổ trại, như vậy có thể sẽ làm vết thương vỡ ra căn bản không thể theo ra chiến trường, nhất định phải chữa nhanh một chút. 
“Không được!” Cảnh Thiều cầm khăn cẩn thận lau đi vết máu, sau đó đem thuốc trong bình ngọc cầm máu, “Hoãn lại một ngày là được rồi, trước hết để cho lương thảo tới trước.” 
Mộ Hàm Chương nhắm mắt lại, “Đại quân không thể trì hoãn, ngươi nếu cố ý như thế đến lúc phụ hoàng trách phạt, ta sẽ đi thỉnh tội.” 
“Quân Thanh,” Cảnh Thiều nghe y nói như vậy trong lòng có chút khố sở, quả thực nếu sự tình thành như vậy, mình làm sao mà để y đi gánh tội thay, ngữ khí đông cứng nói, “Việc của đại quân tự ta hiểu rõ...” 
“Tự ngươi hiểu rõ!” Mộ Hàm Chương trừng hắn, “Chiến trường chớp mắt đã biến chuyển, cho dù ngươi nắm bắt được cách thức cũng không thể đảm bảo tất thảy. Ngươi vừa sơ suất là sẽ chịu trách nhiệm cho hơn mười vạn tính mạng này, sao có thể vì việc tư mà tùy tiện làm bậy!” 
Đôi con ngươi xinh đẹp ngập tràn kiêu ngạo cùng kiên trì, Cảnh Thiều lẳng lặng mà nhìn y lâu thật lâu mới chậm rãi nhếch khóe môi. 
Rốt cuộc hắn hiểu được, vì cái gì mà Quân Thanh có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804812/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.