“Được a!” Cảnh Thiều nghe vậy rất cao hứng, hắn đặt một cây danh cầm trong tiểu thư phòng chính là chờ Quân Thanh nguyện ý gảy một bản, đáng tiếc cho tới giờ hắn vẫn chưa có nghe qua, càng không nói đến ngọc tiêu này. 
Mộ Hàm Chương nhìn Cảnh Thiều đang hưng phấn liếc mắt một cái, bất đắc dĩ mỉm cười đem ngọc tiêu đặt bên môi. 
Đêm trăng u tĩnh, tiếng tiêu nức nở mang theo chút cảm giác thê lương. Từ từ chậm rãi, phảng phất như gió lên rừng xuống biển, lúc lên cao khi lại xuống thấp tựa như trăng chiếu đáy sông. 
Cảnh Thiều không hiểu mấy âm luật nhưng cũng không ngăn hắn thưởng thức tiêu khúc này, bởi ánh mắt hắn một khắc cũng không rời khỏi người thổi tiêu. Ánh trăng rơi trên áo sa mỏng xanh nhạt, đôi tay trắng nõn thon dài đặt trên ngọc tiêu, chỉ cảm thấy đôi tay kia còn mượt mà hơn so với ngọc. 
Giữa sông sóng vỗ phản chiếu ánh sáng mỹ lệ vô song hòa với từng đợt tiếng tiêu, Cảnh Thiều như thấy được một con phượng hoàng xanh biếc, dưới ánh trăng kia đang nhảy múa, xoay tròn trong rừng, tung bay như diều cao trên tận chín tầng mây ... 
“Sao lại dừng rồi?” Tiếng tiêu bỗng ngừng bặt, Cảnh Thiều còn chưa có nghe đủ bất mãn nói. 
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi nghe hiểu gì không?” 
“Một con thanh phượng (phượng hoàng màu xanh) tung bay giữa tầng mây ngàn dặm, sau đó thì sao?” Cảnh Thiều nhíu mày, loại chuyện nghe một nửa này cảm giác thập phần khó chịu. 
Mộ Hàm Chương kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804810/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.