16.
Ta vẫn giữ thái độ như cũ: “Thẩm là ai vậy? Còn cả muội muội từ đâu ra nữa vậy?”
Quay ra hỏi A Thọ: “A Thọ, chàng biết nương với muội muội ta không?”
A Thọ lắc đầu.
Bà ta trừng mắt, liếc ta một cái: “Đừng có mà giả ngu, ta sinh ngươi ra, nuôi lớn ngươi đến bây giờ, nói quên là quên, một chút hiếu thảo cũng không có?”
Không còn đủ kiên nhẫn nói chuyện với hạng người như thế này nữa rồi: “ Này đại thẩm kia, vô duyên vô cớ đến nhà ta xin xỏ, đã thế còn tỏ ra cao cao tại thượng!”
Trần thẩm đứng cạnh không nhịn nổi mà bật cười, Liễu mẫu thì tức đến đỏ cả mặt mày.
Thấy không làm gì được ta lại quay sang chửi Trần thẩm: “Bọn họ đều không có não, không nhận ra ta, chẳng lẽ bà cũng quên rồi?
Trần thẩm cười đến không khép được miệng: “Liên quan gì đến ta, cũng chẳng phải chuyện nhà ta.”
Liễu mẫu tức giận mà đứng không kiếm được chỗ trút giận là đành quay sang chỉ vào mặt ta rồi mắng: “Ngươi đúng là cái đồ sói mắt trắng. Ngươi có biết vì ngươi mà ta và phụ thân ngươi xấu hổ đến nỗi cửa còn không giám ra!”
“Bà là mẫu thân của ta. Vậy thì phụ thân ta đâu?”
Liễu mẫu trong phút chốc không nói được gì.
Liễu gia cần mặt mũi thì Liễu phụ chính là người sĩ diện nhất. Ghét bỏ nguyên chủ nhưng vẫn muốn đòi tiền, đành để thê tử mình ra mặt đi đòi, chính hắn không dám ra mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu/3328051/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.