1.
Vì thức đêm chạy deadline mà ta bị đột tử. Khi tỉnh lại thứ ta nhìn thấy không phải là trần nhà bệnh viện mà là một căn nhà đơn sơ mộc mạc, xung quanh là vải bố trắng với tiền vàng mã.
Bên cạnh không có nhân viên y tế mà chỉ có một nam tử mặc đồ trắng, nhấp miệng, ánh mắt dò xét nhìn ta.
Chẳng lẽ đây là địa phủ?
Hắn mở miệng: “Ăn, ăn cơm?”
Hạ tầm mắt xuống thấy trong tay hắn cầm một cái màn thầu lớn.
Đây không phải địa phủ.
Chắc hẳn là ta xuyên không rồi.
Nếu vậy xung quanh giống như cách bài trí linh đường. Chẳng lẽ nguyên chủ cũng đã c.h.ế.t rồi sao?
Có lẽ là vậy.
Ta lập tức nhắm mắt lại, ngừng thở, nỗ lực giả dạng thành thi thể.
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp: “Nương tử cũng không cần ta sao?”
Cái gì? Nương tử?
Ta một lần nữa mở to mắt, nhìn về phía nam tử có gương mặt tuấn tú kia. Ánh mắt như biết nói, ủy khuất, khẩn trương cùng mất mát khiến trái tim sắt đá của ta cũng dâng lên một chút đau xót.
Ta cảm giác nơi nào có chút không khoẻ.
Thân thể như không thuộc về ta nữa, không còn chủt sức lực.
Ta run run rẩy nâng tay lên, hắn cũng nghiêng đầu theo, chú ý tới động tác của ta, đem cái màng thầu trên tay đưa cho ta.
Ta … không có gì để nói.
Chân thành cảm ơn...
2.
Một lúc sau có một đại phu tiến và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu/3328046/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.