Cứ cách ba ngày, mỗi sáng sớm, Việt Thương sẽ cùng bốn vị Đường 
chủ thương nghị một ít sự vụ của Thương Nguyệt lâu. Tỷ như lúc này đây, Tiêu Nhất 
Sơn đưa đến mật báo từ khắp các nơi, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn cũng mang một 
tia uất giận không dễ phát hiện: “ Ngoại giới đồn đại lâu chủ đã qua đời, hiện 
tại Thương Nguyệt Lâu như rắn mất đầu.” 
Việt Thương cầm lấy mật 
báo kia, tùy ý lật xem: “ Nhưng chỉ là thế này, ngươi cũng sẽ không tức giận 
như thế.” Tiêu Nhất Sơn cúi đầu xuống, tinh tế nói: “ Người của triều đình đang 
ở khắp nơi chèn ép sản nghiệp của chúng ta.” 
“ Thật sự là khẩn cấp.” 
Việt Thương nhíu mày. Bạch Lệ Nhi có tính nôn nóng, nhịn không 
được lại hỏi: “ Sư huynh có hảo đối sách gì a?” 
“ Không vội.” Việt Thương cũng không phải thực khẩn trương. Bạch 
Lệ Nhi bất mãn quyệt miệng. Tống Sảo sợ nàng nói lung tung, vội vàng kéo tay 
nàng: “ Lâu chủ tự nhiên đã có tính toán.” 
“ Bọn họ cấp bách như thế, chính là muốn xem xem tình hình của 
chúng ta, không bằng liền làm cho bọn họ tưởng rằng ta đã chết.” Tiêu Nhất Sơn 
đôi mắt sáng ngời: “ Ý tứ của Lâu chủ chính là khiến cho bọn họ tin là thật?” “ 
Không sai.” Việt Thương trước kia chính là một tên gia khỏa rất biết bao che 
khuyết điểm, Thương Nguyệt lâu hiện tại là sản nghiệp của hắn, đem tính mạng hắn 
đưa vào chỗ chết còn chưa tính, nay lại còn có chủ ý động vào sản nghiệp của hắn. 
Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-tuong-tuy-the-song-chet-co-nhau/1333666/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.