Đang miên man suy nghĩ, Việt Tùy đã mang điểm tâm vào. Việt Tùy khi ở bên ngoài đều bảo trì khoảng
cách với Việt Thương, cũng chỉ có thời điểm ở trong phòng, mới có thể trộm thân
cận thêm một chút.
“ Đến.” Việt Tùy nhìn Việt Thương vươn
tay, trên mặt hé ra nụ cười tuyệt sắc như có như không, hô hấp nhịn không được
cứng lại, kìm lòng không đậu liền đi qua. Giây tiếp theo đã bị ấn ngã vào trong
lòng một người, bạc thần ( đôi môi) đã bị một cánh môi cực nóng ngậm lấy, tiếng
hít thở nặng nề của đối phương phảng phất bên tai, Việt Tùy giống như bị hạ
nhuyễn cân tán, nhất thời mất đi khi lực, nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh bàn, mặc
cho Việt Thương chiếm tiện nghi của mình.
Việt Thương sáng sớm đã có tinh thần,
lúc này thấy y tự nhiên sẽ không khách khí, cởi bỏ vạt áo của Việt Tùy, lộ ra
làn da màu mật ong, khuôn ngực vững chắc, vẫn còn lưu lại dấu hồng ngân. Việt
Thương cúi đầu, một đường hôn xuống, nhịn không được để lại những dấu hôn ái muội.
Theo động tác của Việt Thương, Việt Tùy
hơi hơi ngẩng đầu lên, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, con ngươi đen thẳm chậm rãi
nổi lên hơi nước. Việt Thương ôm lấy thắt lưng Việt Tùy để y gần sát với hạ
thân của mình. Vật nóng kia hơi đỉnh một chút lên bụng Việt Tùy khiến y không
nhịn được nóng lên, hô hấp ngày càng dồn dập.
Bỗng nhiên nghe được Việt Thương nhẹ
nhàng thủ thỉ: “ Còn đi sao?” Ba chữ này khiên cho khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-tuong-tuy-the-song-chet-co-nhau/1333664/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.