Ta định tranh cãi, phu quân nắm tay ta lắc đầu.
"Tâm vững như bàn thạch, không gì lay chuyển. Không cần để ý đến họ."
Nhìn hắn ho khom lưng vào trường thi, lòng ta như dầu sôi.
Mẹ chồng lại an ủi: "Lâu lắm rồi ta không thấy hắn vui như vậy, đời người ngắn ngủi, nếu không nuối tiếc, chúng ta hãy ủng hộ hết mình, con làm rất tốt, đừng áy náy."
Ngày thi xong, phu quân được hai thí sinh khác đỡ ra.
Thấy ta, hắn nở nụ cười, trời đất bừng sáng: "Lưu Vân, ta làm xong bài rồi."
Nói xong, hắn lăn ra ngất.
Hắn nằm trên giường mười ngày mới hồi phục.
Người gầy đi, nhưng ánh mắt sáng hơn nhiều.
Ngày công bố kết quả, trời chưa sáng, ta và mẹ chồng đã đến cổng bộ Lễ chờ.
Chúng ta đến rất sớm, nhưng người đã đông nghịt.
Mười năm dùi mài kinh sử, quyết đấu một lần.
Có người thức trắng đêm, chờ ở đây.
Mẹ chồng ngồi trong xe ngựa, bà v.ú đi cùng ta chen vào.
Gặp tỷ tỷ.
Nàng chế giễu ta: "Nghe nói hôm đó thế tử được người khiêng ra, chắc chắn không làm xong bài."
"Vậy mà ngươi còn mong hắn đỗ? Mơ mộng hão huyền!"
"Được gả cho một người đoản mệnh, đã là phúc khí từ tám đời của ngươi, đừng mơ tưởng làm vợ Tiến sĩ nữa, hiểu không?"
Ta hỏi lại: "Triệu Công tử của ngươi, chắc chắn đỗ sao?"
"Đó là chuyện chắc như đinh đóng cột."
Ta còn chưa kịp đáp trả vài câu, quan viên treo bảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-phu-nhan/3601446/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.