Ta lấy hết dũng khí, kéo tay áo đỏ của hắn, sợ hãi nói: "Ta, ta đúng là con gái nhà họ Kỷ."
Hắn đứng, ta ngồi, kéo qua lại, tay áo lễ phục tụt xuống, để lộ cánh tay đầy vết thương của ta.
Yến Ngọc Anh nhíu mày, vẻ mặt giận dữ: "Người nhà họ Kỷ đánh?"
"Không phải."
Ta sắp xuất giá, nên tỷ tỷ và mẹ kế khi hành hạ ta rất khéo léo, không để lại vết thương rõ ràng.
Những vết thương cũ này, đều do mẹ ruột đánh.
Mỗi khi bà uống say, hoặc bị các cô gái khác giành mất khách, bà lại đánh ta.
"Đều tại ngươi, nếu không sinh ngươi ra, dáng vẻ của ta vẫn sẽ là đầu bài được vạn người tung hô."
Cành roi mới chặt đánh mạnh vào lưng, gai cắm vào da thịt.
Đêm khuya thanh vắng, ta dùng tay mò mẫm nhổ gai, thường phải mất vài lần mới nhổ được.
Không thể khóc.
Khóc sẽ bị đánh đau hơn.
Lưng cứ thế lành rồi lại bị thương.
Tình trạng này kéo dài đến mười hai, mười ba tuổi, khi ta có thể kiếm được chút tiền lẻ, bà mới đánh ít hơn.
Nhưng những vết thương cũ theo năm tháng, khó có thể xóa nhòa.
Phu quân uống rượu giao bôi với ta, rồi mặc nguyên y phục nằm bên cạnh ta.
Chắc là hắn ghét những vết sẹo đầy trên người ta, ghét ta xuất thân thấp kém, nên không động phòng với ta chăng?
Ta khó ngủ, nhưng không dám cử động.
Nửa đêm, cảm giác giường rung lắc dữ dội.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-phu-nhan/3601442/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.