Khi Hạ Mộ Nghiên tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một căn phòng toàn màu trắng.
Trên đỉnh đầu hơi lạnh điều hoà phả ra làm cô í thức được mình đang ở trong bệnh viện.
Đúng rồi!
Đầu óc dần dần thanh tỉnh gợi nhớ tới một chuyện phi trường quan trọng.
Cô cố vực dậy thân thể suy nhược, muốn đứng dậy tìm bác sĩ hỏi tình hình của đứa bé.
“Đừng lộn xộn!”
Thanh âm trầm thấp vang lên bên cạnh cô, quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt âm lãnh của La Kế Đường.
Anh, anh ở trong này?
Bất chấp suy nghĩ cùng phản ứng của đối phương, cô khàn khàn hỏi: “Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ thế nào?”
Anh trầm mặc nhìn cô, vẫn chưa trả lời.
“Xin anh nói cho tôi biết được không?” Trong đôi mắt tràn ngập lời khẩn cầu.
Cô biết nhất định là anh đưa cô đến bệnh viện, như vậy anh chắc chắn biết tình trạng của đứa bé.
Rời khỏi chỗ ngồi, anh chậm rãi đi tới gần giường bệnh của cô.
“Đã không còn nữa rồi.” Anh bình tĩnh mà lãnh khốc tuyên bố.
Đã không còn?
Đã không còn nữa ?
Chống tay lên thành giường, cố gắng nâng nửa thân mình lên, cô thống khổ hỏi: “Vì cái gì? Là do anh kêu thầy thuốc phá bỏ ? Hay là…”
“Tại vì tới bệnh việc quá muộn, thầy thuốc cũng thúc thủ vô sách (hết cách).” Anh lớn giọng mắng.”Cô mang thai vì sao không nói cho tôi biết ? Nếu cô không dấu diếm mọi việc đã không đến mức này.”
Nếu anh biết cô mang thai, sẽ không bao giờ đối đãi với cô thô bạo như vậy, tất cả đều do cô ta không chịu nói thật mới xảy ra loại sự tình này
Anh đem mọi tội lỗi sai lầm đổ lên trên người cô.
“Tôi…” Cô khổ sở nói: “Tôi không biết phải nỏi như thế nào…”
“Vì sao?” Anh châm chọc nói: “Có phải do cô không rõ ai là cha đứa nhỏ, cho nên mới không dám nói?”
“Nó đương nhiên là con của anh.” Nước mắt bi phẫn trào ra khỏi hốc mắt của cô.”Tôi chỉ sợ anh không tin tôi, sẽ bắt tôi phải bỏ nó, cho nên mới không dám nói cho anh.”
“Vậy muốn trách thì đành trách hành vi của cô không đàng hoàng, làm cho tôi không thể tin cô.” Anh nhún nhún vai.”Mọi chuyện đã tới nước này cũng không còn cách cứu vớt, về sau cô nên thành thành thật thật, ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, như vậy tôi có thể xác định chắc chắn cái thai trong bụng cô là con của tôi. Mấy ngày này nếu cần cái gì thì gọi điện cho Lưu quản gia giúp cô chuẩn bị.” Anh thản nhiên phân phó : “Bao giờ xuất viện, tôi sẽ phái người tới đón cô, miễn cho cô sểnh một chút lại ra ngoài tìm nam nhân câu tam đáp tứ (tán tỉnh),sau khi sinh hài tử lại phải mất công kiểm nghiệm xem có phải của La Kế Đường tôi hay không.”
Khoé miệng anh cười khẩy một cái.
“Chăm sóc tốt bản thân, sau này tôi còn cần thân thể của cô sinh người nối dõi tông đường, đừng làm tôi thất vọng.”
Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, anh lập tức xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Namnhân này… Đã hại cô mất đi đứa nhỏ thế nhưng không có chút hối hận nào, không có chút an ủi nào, thậm chí còn dùng lời nói ác độc như vậy để nhục nhã cô.
Con tim yếu ớt giờ đã vỡ vụn.
Nhìn bóng dáng anh dần biến mất, cô phẫn nộ giật ống truyền dịch trên tay, không đê í thân thể hãy còn suy yếu, men theo bờ tường đi ra khỏi phòng bệnh đuổi theo anh.
Dựa vào vách tường trắng toát, cô cố hết sức đuổi theo phía sau anh, thân thể choáng váng một hồi làm khoảng cách hai người ngày càng xa hơn.
Mắt thấy anh bước vào thang máy chuẩn bị xuống lầu, Hạ Mộ Nghiên mở miệng hét to.
“La Kế Đường, anh đứng lại…”
Nghe tiếng, anh hơi hơi sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn.
“Cô…” Nữ nhân chết tiệt này, cô ta nghĩ cô ta đang làm gì ?
Anh bước nhanh đến gần cô chuẩn bị đem cô mang trở lại phòng bệnh.
“Đừng đụng vào tôi!” Cô gạt phắt đôi tay anh đang định đỡ lấy cô.”Anh nghe rõ cho tôi, tôi muốn ly hôn với anh, hiện tại tôi với anh sẽ ly hôn !”
Ly hôn?
Nữ nhân này có biết mình đang nói gì hay không ?
Thanh âm của Hạ Mộ Nghiên nhanh chóng hấp đẫn sự chú í của hộ lí cùng bác sĩ xung quanh, La Kế Đương bất chấp ánh mắt mọi người bế cô đi vào phòng bệnh, sau khi đóng chốt cửa lại, liền đem cô đặt xuống giường bệnh.
“Cô đang nói bậy bạ gì đó?” Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
“Tôi muốn ly hôn.” Cô lại nhắc lại.
“Không có khả năng.” Anh không cần nghĩ ngợi, cự tuyệt cực kì rõ ràng.
“Vì sao lại không?” Cô kích động thở dốc.”Anh đã không tin tưởng tôi, còn muốn trói tôi bên người anh làm gì ? Chia tay với tôi có phải tốt hơn không ?”
“Tin tưởng hay không không quan trọng, chỉ cần xác định được hài tử cô sinh ra là con của tôi là được rồi.” Anh lên giọng nhắc nhở nói: “Đừng quên, tôi lấy cô là vì ích lợi, chỉ cần Hạ gia còn giá trị lợi dụng, đừng mong tôi sẽ ly hôn với cô.”
“Có thể mang lại ích lợi cho anh không chỉ có một mình tôi, anh nhất định còn rất nhiều đối tượng để lựa chọn.” Cô nhìn anh cầu xin.”Với lại anh ở cùng tôi…tôi… tôi sống mệt mỏi quá… Xin anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi được không ?” Cô dường như muốn bật khóc.”Kể cả… Kể cả tôi quỳ xuống lậy anh…”
Nhìn nước mắt tuôn rơi lã chã của cô, ngực anh không khỏi một trận run rẩy.
Cô nói cũng không sai, đúng thật anh có rất nhiều đối tượng để lựa chọn, chẳng qua…
Anh căn bản không muốn buông tay cô.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tình cảm của anh dành cho cô đã vượt quá giới hạn anh mong muốn, cho dù hiểu được mình nên một cước đá văng nữ nhân không chung thuỷ này, nhưng anh lại không làm được.
Anh muốn cô, anh muốn cả đời giữ chặt cô.
“Thật xin lỗi, không có khả năng.”La Kế Đường từ chối thỉnh cầu của cô.
“Vì sao… Vì sao ngươi lại làm vậy…”
Namnhân này rõ ràng chán ghét cô, vì sao lại không chịu buông tha cho cô ?
Bị lời cự tuyệt thẳng thừng, toàn thân cô mất hết khí lực, Hạ Mộ Nghiên xụi lơ ở trên giường câm lặng rơi lệ.
La Kế Đường không hề để ý tới cô, lập tức ấn chuông cứu hộ kêu y tá hộ lí vào.
“Đặt lại ống truyền dịch cho cô ấy, coi trừng cô ấy đừng để cô ấy chạy loạn.”
Phân phó xong, anh lại quay đầu rời đi.
***
Ngồi trên lầu hai của biệt thự, Hạ Mộ Nghiên nhìn màn hình TV chằm chằm nhưng chẳng xem được chút hình ảnh nào.
Buổi sáng hôm nay, đúng giờ không chệch một phút, La Kế Đường đã phái người đến hoàn tất thủ tục xuất viện cho cô, sau đó liền không khách khí “đuổi” cô về La trạch.
Cô ngoan ngoãn chấp nhận mọi sự an bài của anh, bởi vì cô biết mình trốn cũng không thoát. Không có tiền, không có chỗ dựa, cô có thể trốn đi nơi nào?
Cho dù trốn về Hạ gia, chỉ cần La Kế Đường liên lạc với cha mẹ, chắc chắn vợ chồng Hạ gia sẽ dùng đủ mọi cách khuyên hợp không nên ly để đuổi cô về nhà anh.
Huống chi cô không muốn tưởng tượng đến kết cục đào tẩu sau đó bị anh bắt được,lời cảnh cáo sống không bằng chết vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cô hiểu sự đáng sợ của anh như thế nào.
Đợi đến lúc anh trở lại La trạch, trở lại chỗ cô đừng nghĩ sẽ là bến đỗ hạnh phúc của cô, mọi nỗi sợ hãi từ trước tới nay của cô lại luẩn quẩn, anh nhất định sẽ lại đem cô làm công cụ phát tiết cùng sinh sản, tiếp tục hành hạ thân thể cô, tiếp tục nhục nhã cô, khi dễ cô…
Ai, Hạnh phúc của cô sao lại ngắn ngủi như vậy ?
Từng tưởng đã chạm đến hạnh phúc viên mãn, nhưng không hiểu sao rất nhanh đã biến mất.
Ông trời thật thích đùa giỡn, đùa giỡn với Hạ Mộ Nghiên cô.
Nêú ông trời đã chán ghét cô như vậy, tại sao còn cho cô sinh ra trên cõi đời này ?
Ai, có lẽ chính là vì quá chán ghét, nên mới cho cô sinh mệnh, bắt cô đến nhân gian này chịu khổ đi !
Thật giống như La Kế Đường.
Anh chán ghét cô, cho nên không muốn buông tay dễ dàng như vậy, tính đem cô giữ ở bên người chậm rãi đùa bỡn trừng trị. ( Ôi !!! Chị ơi đừng nghĩ vậy, oan quá a~)
Mà cuộc sống sau này của cô…
Ngơ ngác nhìn hình ảnh vụt qua trên màn hình tivi, hình ảnh trong đôi mắt cô dần trở nên đơn điệu rồi nhạt dần, mí mắt cô cũng nặng nề díp lại.
Ngay tại thời điểm cô đang mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ cảm thấy có người ôm lấy cô.
Một cái ôm quen thuộc lại ấm áp, trực giác cô bỗng nhạy hơn.
Rất nhanh, cô ý thức được có chút không thích hợp.
Bỗng dưng mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của La Kế Đường đập thẳng vào mắt cô.
“Anh…” Cô cứng đờ.
“Mệt mỏi vì sao không vào phòng nghỉ ngơi?” Mặt đối mặt, trông anh có điểm hung dữ.
Phòng, phòng nghỉ ngơi?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh ta lại muốn…
Cô giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh.
Anh lại càng giữ cô chặt hơn đi về hướng phòng ngủ.
“Hôm nay, hôm nay không cần được không?” Cô nghĩ rằng anh sẽ nể tình cô mới ra viện mà tha cho cô một con đường, cô có thể nghỉ ngơi hai ba ngày yên bình, không nghĩ tới, cô vẫn chưa thể tiếp nhận được anh a !
Liếc mắt nhìn cô một cái, La Kế Đường mặt không chút thay đổi tiếp tục cất bước đi vào phòng.
Khuôn mặt đau khổ, Hạ Mộ Nghiên nghĩ cách thuyết phục anh.”Trong …trong người tôi còn có vết thương, thầy thuốc bảo ngày mai phải đến thay băng, có thể đợi một thời gian rồi hẵng tiếp tục… tiếp tục…”
Nữ nhân này đúng thật là nghĩ đến chuyện đó…
Anh không khỏi âm thầm cười gian.
Kỳ thật anh chỉ muốn bế cô về phòng nghỉ ngơi, chuyện sinh non vừa rồi làm cơn tức giận trước đó của anh tiêu tán không ít (chuyển hết thành lo rồi thì đúng hơn =.=”),hơn nữa không thể không tha thứ, anh không thể đổ hết giận dữ của mình lên đầu cô.
Thật ra…
Anh không định làm gì cô cả, chỉ muốn dọa cô một chút.
Đem cô đặt lên trên giường, anh cố ý lạnh lùng đánh giá cô.
“Thân thể của cô không phải chỉ có mỗi một chỗ sử dụng được .” Anh vừa hù dọa, vừa bắt đầu cởi quần áo trên người mình.
Cái gì? Ý tứ của anh ta là…
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt lại càng thêm tái hơn.
Đến khi cơ thể cường tráng rắn chắc của anh tiến dần về phía cô, cô rốt cuộc khắc chế không được nỗi sợ hãi của mình, té ngã xuống sàn, nhằm hướng cửa chạy đến.
Không muốn, cô không muốn, cô không thể, cô không thể chịu đựng được sự dày vò cả thể xác lẫn tinh thần này…
Chỉ tiếc, mong muốn trốn thoát của cô không thành hiện thực, nam nhân như con báo săn mồi đã nhanh nhẹn chắn trước đường đi của cô.
“Trở lại trên giường đi.” Anh chỉ cái giường phía sau hạ giọng nói.
“Đừng ép tôi.” Cô rưng rưng lắc đầu.
“Đừng ép tôi động thủ.” Anh cảnh cáo.
“Van cầu anh đừng làm như vậy…” Cô rốt cục nhịn không được nước mắt chảy xuống. “Nếu, nếu anh chán ghét tôi, vậy đuổi tôi đi, đừng dùng loại thủ đoạn này tra tấn tôi.”
Tiếng khóc nức nở, cô khóc ngã quỵ xuống chân anh.
“Tôi thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh cả, vì sao anh không chịu tin tưởng tôi ? Vì sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy ? Hành hạ một nữ nhân yếu đuối như tôi làm anh rất thống khoái sao ? Hay là anh muốn tôi xin lỗi anh, bắt tôi nhận lỗi với anh…”
“Chuyện kia, tôi nhận hết, cho dù tôi không làm gì tôi cũng nhận hết!” Cô ôm chặt đầu gối anh than khóc.
“Tất cả đều là lỗi của tôi, đều là tôi không phải, đều là tôi có lỗi với anh, van cầu La tổng giám đốc đại nhân đại lượng tha cho tôi đi, về sau tôi nhất định không dám nữa, xin anh tha cho tôi, tha cho tôi…”
Thống khổ không thể chịu đựng trong mấy ngày qua làm Hạ Mộ Nghiên không thể áp chế nổi cảm xúc, cô rốt cuộc cũng buông xuôi tôn nghiêm của mình, mở miệng cầu xin anh tha thứ.
Là anh, là chính anh đẩy nữ nhân của mình đến nước này…
Nhìn cô khóc thảm thương, cô thuần phục, cô sợ hãi, trong lòng La Kế Đường trăm ngàn mỗi cảm xúc ngổn ngang.
Là đau lòng ? Hay là tức giận ? Là thỏa mãn? Hay là bi ai?
Chứa nhiều cảm xúc lung tung giao tạp, anh không thể phân biệt rõ ràng.
Trong đầu loạn ngàn suy nghĩ, anh ôm lấy cô ôn nhu đặt ở trên giường.
“Đừng mà… Ô… Đừng mà…” Cô khóc đến choáng váng, không ngừng cầu xin anh đừng đụng vào cô, đừng làm tổn thương cô nữa…
Cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, anh kéo chăn bông nhẹ nhàng đắp lên thân thể mềm mại đang run run.
Ai, anh nên làm gì với nữ nhân này bây giờ ?
Muốn tha thứ, lại không dám tín nhiệm …
Khúc mắc trong lòng mỗi người đều làm tình cảm của họ không thể trở lại như ban đầu.
Có lẽ… Anh nên thử tin tưởng cô, tin tưởng cô là vô tội.
Nhưng mà, bóng dáng người mẹ vô tình vứt bỏ anh lại hiện về trong tâm trí…
Nha, thế là quá đủ !
Lo lắng quá nhiều, anh tùy tiện lấy cái áo khoác rồi bước ra khỏi phòng.
Ngô, anh ta , anh ta đi rồi…
Nhìn La Kế Đường biến mất trong tầm mắt mơ hồ (đang khóc mà),Hạ Mộ Nghiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sự khuất phục của cô cuối cùng cũng đổi lấy được yên bình đêm nay, nhưng mà về sau thì sao ?
Chẳng lẽ cô lại cầu xin anh buông tha cho cô ? Lại sắm vai một nhân vật yếu ớt hèn mọn?
Hạ Mộ Nghiên thất vọng suy nghĩ, lệ lại rơi.
***
Ngôi bên thành bể bơi trong vắt nhưng lạnh ngắt (uầy, vần thế ?!),Hạ Mộ Nghiên lằng lặng nhìn những đợt sóng gợn lăn tăn trên mặt nước.
Cuộc sống của cô hình như lại tĩnh lặng như xưa.
Từ sau khi cô xuất viện, La Kế Đường chưa từng chạm qua cô lần nào, càng không làm tổn thương cô, chỉ có mặt lạnh, cũng không nói chuyện. (vậy ra chị muốn anh làm gì chị sao ???)
Những gì bọn họ còn lại với nhau chỉ là sự lạnh lùng vô tận, giống như hai người xa lạ cùng ở dưới một mái nhà.
Từ chuyện hiểu lầm không thể giải quyết lần trước, nhất định cả đời này anh cũng không thèm để ý đến cô nữa.
Hạ Mộ Nghiên đau khổ suy nghĩ.
Ai, thôi! Loại lạnh lùng này cô không phải lần đầu nếm trải, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có ai quan tâm cô, chẳng phải chỉ là tiếp tục sống như trước sao ? Hiện tại chỉ là sống thêm những ngày dài như trước thôi, chỉ là như trước thôi, không có gì tồi tệ cả.
Ít nhất anh không hề làm thương tổn cô, ít nhất cô không cần phải lo lắng hãi hùng, ít nhất lại tìm về cuộc sống tĩnh lặng của mình.
Điều này cô nên cảm thấy may mắn mới đúng, không nên mong ước xa vời.
“Thiếu phu nhân, thời gian không còn sớm nữa.”
Lưu quản gia xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Thiếu chủ trước khi đi làm đã dặn dò, thiếu phu nhân nhất đinh phải tham gia bữa tiệc mừng đêm nay, thỉnh thiếu phu nhân mau chuẩn bị tốt đợi thiếu chủ về cùng đi.”
“Ân, tôi đã biết.” Cô nhẹ giọng đáp, gật gật đầu.
Buổi tối hôm nay, cha kế Hạ Đông Bình của cô mở tiệc ăn mừng trúng cử, mặc kệ cô có nguyện ý đi hay không thì vẫn phải có mặt, hơn nữa lại còn là thân phận La thiếu phu nhân.
Thấy cô không nhúc nhích, vẫn ngồi thẫn thờ bên thành bể, Lưu quản gia không khỏi nặng nề thở dài.
Mấy ngày hôm nay, chuyện của La Kế Đường cùng Hạ Mộ Nghiên ông đều chứng kiến hết, tuy rằng không ai nói nhưng ông đều hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tuổi cô gái này so với con gái ông cũng không khác biệt là bao, dưới ảnh hưởng tình cảm, ông thật sự rất thông cảm với nỗi lòng của Hạ Mộ Nghiên, chỉ tiếc ông lực bất tòng tâm, chuyện tình hai vợ chồng thiếu chủ một hạ nhân như ông nào có thể can dự.
“Cái kia… Thiếu phu nhân…” Tuy rằng không thể can dự, Lưu quản gia vẫn tìm lời nói an ủi: “Thiếu chủ hãy còn nổi nóng, cho nên khó trách tính tình còn khó chịu, qua mấy ngày chờ người hết giận sẽ không có việc gì, người cũng đừng quá khổ sở được không ?”
“Ngươi đừng lo lắng, ta không sao.” Trước sự an ủi của Lưu quản gia, Hạ Mộ Nghiên rất cảm kích.
“Kỳ thật…” Do dự một lát, Lưu quản gia quyết định nói ra.”Thiếu chủ không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác, nhất là nữ nhân.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hạ Mộ Nghiên, ông nhẹ nhàng kể lại chuyện ngày bé La Kế Đường gặp phải.
“Lúc đấy thiếu chủ mới chỉ là một đứa bé 6 tuổi, mẫu thân của người cùng nam nhân khác bỏ trốn, chẳng những vứt bỏ đứa con nhỏ tuổi, lại còn ngoài ý muốn làm người bị thương, cho nên thiếu chủ vẫn luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.” Ông dừng một chút, “Điểm yếu này thỉnh thiếu phu nhân thông cảm cho người nhiều hơn, hãy cho thiếu chủ một chút thời gian, một ngày nào đó chuyện của người sẽ sáng tỏ, thiếu chủ nhất định tin tưởng người.”
Thì ra…
Hạ Mộ Nghiên bừng tỉnh đại ngộ.
Cuối cùng cô cũng biết được vết thương trên mặt La Kế Đường là ở đâu mà có, đồng thời cũng hiểu được nỗi đau trong lòng anh.
Khó trách ngay cả cơ hội giải thích anh cũng không cho cô liền định ngay tội danh lên người cô, căn bản là vì từ sâu thẳm trong đáy lòng anh không có sự tin tưởng.
Chẳng qua…
Không thể tin tưởng người khác, sẽ chỉ làm hiểu lầm càng thêm nan giải, như vậy cuộc sống của cô sau này làm sao có thể được anh tin tưởng nữa ?
Nghĩ đến đây, tâm tình của cô càng thêm trầm trọng hơn
Buổi nói chuyện xuát phát từ hảo í của Lưu quản gia cũng không làm vơi được đi nỗi đau xót trong lòng cô, ngược lại còn mang đến cho cồ nhiều áp lực cùng lo sợ không yên.