*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đều nói chó không đổi được tính, những lời này nửa điểm không sai.
Sau khi kinh sợ ngắn ngủi, Triệu đại lang lắc lắc đầu, thiệt là, tại sao có thể bị một cái ánh mắt của tiểu tử kia hù dọa?
Được rồi, ta không có ở bên cạnh nhìn mỹ nhân, vậy nhìn từ xa cũng chẳng sao chứ? Đường này cũng không phải là đường nhà các ngươi, không muốn cho ta nhìn, vậy thì ở nhà đừng ra ngoài, Triệu đại lang cười lạnh nghĩ, lấy xe trâu lại đuổi theo, đợi đến lúc cách hai người hai mươi mấy bước thì chậm lại, vừa híp mắt lại quan sát bóng lưng Thư Uyển, vừa ngâm nga diễm khúc chiêu đãi khách nhân của kỹ viện.
Cho dù không quay đầu lại, Thư Uyển cũng có thể cảm nhận được tầm mắt dính ở trên lưng mình, giận đến mặt hết trắng rồi đỏ, đỏ lại trắng.
Tiêu Lang xoay người đi trở về, lại bị Thư Uyển nhanh tay kéo lấy, "Thôi đi, chúng ta chờ hắn quay lại!" Lôi kéo người đứng ở một bên, vừa muốn trừng mắt về phía Triệu đại lang, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa vang dội, một chiếc xe ngựa cộc cộc lộc cộc chạy tới, sau đó, dừng lại.
Trình Khanh Nhiễm đẩy màn xe ra, cười như mộc xuân phong: "Thư cô nương, Tiêu tiểu huynh đệ, các ngươi là muốn đi lên trấn sao?" ánh mắt rơi vào trên mặt Thư Uyển, thấy dáng vẻ nàng hình như rất là tức giận, không khỏi ngẩn người, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-luoi-bieng-cua-nam-nhan-hung-han/1584317/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.