Cổ tay bị nắm đến đau, Thư Lan vừa giãy giụa, vừa dùng một cái tay khác hất bàn tay màu lúa mạch của Tiêu Lang ra, "Ngươi buông ta ra!"
Không ngờ vừa nói xong, Tiêu Lang lại thật buông lỏng nàng ra!
Lần đầu tiên Thư Lan hưởng thụ loại đãi ngộ vâng lời không khỏi ngây ngẩn cả người, cũng không đợi nàng động não suy nghĩ, đột nhiên người bên cạnh vọt đến trước người của nàng, ngay sau đó, nàng đã nhìn thấy Tiêu Lang cùng Chu Nguyên Bảo đánh nhau.
"A! Tiểu thư mau tránh ra!" chính là nha hoàn hơi gầy phản ứng kịp, ôm Thư Lan đến một bên. Nam hài tử đánh nhau nhưng không có mắt, nếu đụng tiểu thư, bọn họ đi theo sẽ chờ bị quở mắng đi!
Thư Lan đã ngu ngơ, tại sao Tiêu Lang lại tới trấn, làm sao lại đánh nhau cùng Chu Nguyên Bảo?
Đột nhiên Ngực khó chịu, cũng không biết là sợ thấy đánh nhau, hay là sợ người nào bị thương, thậm chí Thư Lan không dám nghiêng đầu nhìn.
Lúc nàng đang kinh hoảng thấp thỏm, sau lưng chợt không có động tĩnh, chợt nghe một tiếng quát to: "Ngươi được đấy Tiêu gia Đại Lang, lại dám ở trước mặt lão tử đánh nhi tử ta, ta xem ngươi là chán sống rồi đi!"
"Cha, không cần ngươi quan tâm, ta không tin ta đánh không lại hắn!"
"Phi, nhìn bộ dạng yếu ớt của người, bò dậy cho lão tử!"
Chung quanh truyền đến một trận cười thật to, có nam nhân cười vang dội, nữ nhân cười nhỏ một tiếng, còn có âm thanh thanh thúy ha ha ha của tiểu oa nhi.
Một mình Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-luoi-bieng-cua-nam-nhan-hung-han/1584315/chuong-20-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.