Chương trước
Chương sau
Hứa Bất Lệnh nhăn mày. Nói thật hắn không quá thích đàn em chuyên gây phiền phức cho hắn này. Hắn lập tức quay đầu lại, tiếp tục nhìn mặt hồ:
- Tùng cô nương không mời tự đến, có chuyện gì à?
Tùng Ngọc Phù tay chân nhẹ nhàng đi đến, đầu tiên khom người hành lễ. Vì nàng có thẹn trong lòng nên giữa mày mang theo vài phần ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Hứa thế tử, ta có một số việc không biết có nên nói không...
- Vậy đừng nói.
- À...
Tùng Ngọc Phù rất vất vả mới dám quyết tâm thẳng thắn, trong phút chốc bị chọc cho không còn chút gì. Nàng khẽ cắn môi dưới do dự một lát, vẫn không cáo từ mà đi tới bên cạnh ngồi xuống. Mục đích hả? Dĩ nhiên là làm tốt quan hệ với Hứa Thế tử trước, miễn cho sau này chuyện thơ từ bại lộ thì tìm nàng tính sổ.
Hứa Bất Lệnh không hiểu được tâm tư Tùng Ngọc Phù, bỗng nhiên thấy nàng ngồi xuống bên cạnh, còn mím môi ngây ngô cười. Hắn dĩ nhiên hiểu sai.
Hứa Bất Lệnh dịch sang bên cạnh bảo trì khoảng cách, nhướn mày hỏi:
- Tùng cô nương, ngươi thật sự muốn làm Vương phi đấy à? Lần trước ta đánh ngươi là dùng thước, nhưng không ra tay. Nếu ngươi ăn vạ ta thì ta không nhận đâu đấy.
Tùng Ngọc Phù chớp chớp mắt, không tức giận mà nghiêm túc nói:
- Thế tử chớ có nói chuyện cười. Lần trước là ta hiểu lầm trước gây phiền toái cho Thế tử. Ngươi đánh ta cũng phải, ừm... Ta khâm phục tài văn và phẩm đức của Hứa thế tử, chỉ muốn kết bạn với thế tử.

Khoan đã, lời lẽ quá thẳng thắn.
Hứa Bất Lệnh há miệng thở dốc, hơi đắn đo:
- Bạn trai?
- Bạn trai... Ừm... Từ này thật kỳ quái...
Tùng Ngọc Phù do dự một lát, nghiêm túc trả lời:
- Cùng chung chí hướng đó là tri kỷ. Ta cùng với những tiểu thư quan gia đó không hợp, ngược lại rất bội phục tài học cùng lòng dạ của Hứa thế tử. Cho nên coi Hứa thế tử như... ờm... bạn trai!
- Từ từ!
Hứa Bất Lệnh càng nghe càng không thích hợp. Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, nhếch lông mày:
- Tùng cô nương, ta còn chưa đồng ý mà ngươi đã trực tiếp coi ta như bạn trai à?
Tùng Ngọc Phù hơi hơi gật đầu:
- Ta coi thế tử như bạn bè tri kỷ, cần gì thế tử đồng ý. Nếu thế tử cũng coi ta như bạn bè. Vậy thì quá tốt rồi...

- Dựa vào cái gì mà ta phải coi ngươi như bạn gái?
- Bạn gái...
Tùng Ngọc Phù có chút nghi hoặc, lại không quan tâm nhiều như vậy. Sắc mặt nàng hiện lên vẻ tủi thân:
- Không xứng với thế tử ư?
Hứa Bất Lệnh đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, nhếch môi:
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không gây rắc rối cho ta thì ta sẽ cố coi ngươi là bạn gái cũng được.
Tùng Ngọc Phù vội vàng gật đầu:
- Ta nghe lời là được, nhưng con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, làm bạn trai, ngươi cũng không thể trực tiếp trở mặt, phải lấy lý phục người, lấy đức thu người giống bậc quân tử...
- Từ trước đến nay ta đều lấy đức phục người, võ đức!
- Bỏ đao làm võ, lấy nhân, nghĩa là bổn phận mới gọi là võ đức. Thế tử lý giải sai rồi...
Tùng Ngọc Phù nói ra từng lời đạo lý lớn, lặp đi lặp lại lúc lâu.
Dù sao Hứa Bất Lệnh đang nhàm chán nên cũng không ghét bỏ. Hắn nghiêm túc nghe ‘bạn gái’ có ý muốn cảm hóa hắn lải nhải...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.