Chớp mắt đã tới mùng một tháng chạp, vì gần đến cuối năm, trong thành Trường An càng thêm bận rộn. Đại Nguyệt phá thành Trường An vào ngày mùng một tháng chạp, lúc ấy một trận chiến đập nồi dìm thuyền với Đại Tề, hai bên chết trận hơn mười vạn người. Đánh đến ngoại ô thành Trường An toàn là ngựa già biết đường về nhà, lại không thấy một người sống. Sau khi Hiếu Tông Hoàng Đế vào Trường An, thiên hạ đại định, hắn đặc biệt cho đào một ngôi mộ liệt sĩ bên bờ Khúc Giang Trì. Toàn bộ di hài tướng sĩ hai bên được an táng ở trong đó, tuyên cáo kết thúc thế chân vạc tam quốc liên tục trăm năm, về sau đều là con dân Đại Nguyệt. Vô số thê tử ở trong nhà chờ đợi hy vọng phu quân trở về, sau khi mất tin tức đợi mãi không thấy về, mỗi năm đều có người ngàn dặm xa xôi tìm tới nơi này. Có tự sát tuẫn tình ở đầu Khúc Giang Trì, có khóc chết tươi ở mộ liệt sĩ. Giằng co hơn mười năm trời, làm cho Hiếu Tông Hoàng Đế không thể không phái thật nhiều quan lại chờ đợi ở bên mộ liệt sĩ trấn an tất cả dân phụ mất người thân, lại cử riêng Hoàng Hậu mỗi năm đến trước mộ liệt sĩ tế bái. Hiện giờ vật đổi sao dời, chuyện trước kia đã trở thành quá khứ. Mùng một tháng chạp mỗi năm đến Khúc Giang Trì thắp nén hương đã là thói quen không thể đổi. Nhưng đã thay đổi thành thưởng tuyết du ngoạn là chính, cũng giống như tế Khuất Nguyên dịp Đoan Ngọ, xem như nhân dịp đó mà sinh ra một ngày hội. Nhưng sau khi Hoàng Hậu chết bệnh, đương kim thiên tử vẫn luôn không lập hậu. Nhiệm vụ mang theo cáo mệnh phu nhân đến đây đành rơi xuống trên đầu Thái Hậu đương triều. Lục phu nhân làm con dâu Tiêu gia, gả chồng xong thì thủ tiết. Vì ngại danh tiết ít khi đi lại nên nàng không thân với các phu nhân hào môn khác trên phố Khôi Thọ. Vì để có người trò chuyện cùng ở Khúc Giang Trì, nàng dẫn Hứa Bất Lệnh theo. Mà Hứa Bất Lệnh đi theo Lục phu nhân tới Khúc Giang Trì, trừ giải sầu ra cũng có một vài sắp xếp khác. Thái Hậu mang theo một đám phu nhân hào môn ra khỏi thành ngắm cảnh, công tác bảo an dĩ nhiên không thể xảy ra sự cố. Hứa Bất Lệnh âm thầm sai Ninh Thanh Dạ làm ra tư thế truy xét quanh Khúc Giang Trì, cố tình để lại một chút dấu vết. Sau khi Tập Trinh Ti phát hiện dấu vết Ninh Thanh Dạ, tự nhiên không dám thiếu cảnh giác. Mùng một tháng chạp phái hơn trăm Lang Vệ cảnh giới xung quanh, đưa hơn ngàn Ngự Lâm Quân vào trước làm sạch xung quanh Khúc Giang Trì. Trừ vài phụ nhân nông thôn hiền đức biết tận gốc rễ thì không cho phép bất kỳ người nào khả nghi đi vào. Chỉ huy sứ Trương Tường càng tự mình đeo đao ra cửa, hộ vệ ở gần Thái Hậu. Trương Tường bị dẫn xà xuất động, Chúc Mãn Chi tự nhiên thuận thế lấy lý do tìm đọc hồ sơ vụ án tiến vào kho công văn. Nhưng người canh giữ ở kho công văn tất nhiên không chỉ có mình Trương Tường, cho nên cần tiếp tục tạo một chút hỗn loạn nhỏ ở Tập Trinh Ti... … Sáng sớm mùng một tháng chạp. Dưới sự yêu cầu của Lục phu nhân, Túc Vương phủ sửa sang lại một lượt. Tám gã hộ vệ Vương phủ vốn là tử sĩ, ngày thường Hứa Bất Lệnh cũng không dùng tới nên để cho bọn họ siêng năng làm việc, chuẩn bị vì cửa ải cuối năm. Sắc trời vừa mới trắng bệch, bông tuyết không lớn không nhỏ rơi vào đình viện, Hứa Bất Lệnh sửa sang lại quần áo ở trước gương đồng. Bởi vì danh nghĩa vẫn là đi hiến tế liệt sĩ, trong đó còn có không ít tướng sĩ thuộc hạ của tổ phụ Hứa Liệt nhà hắn nên hắn mặc khá đứng đắn. Vì chưa cập quan không cần mặc miện phục(*),chỉ là áo gấm đai ngọc tương đối trang trọng.
Lão Tiêu cầm quải trượng đứng ở trước mặt hắn nói sắp xếp ngày hôm nay: - Phụ cận Khúc Giang Trì có một rừng trúc, ra vào đều phải đi qua. Trước tiên bố trí bẫy rập bên trong, Ninh Thanh Dạ chắc chắn không gϊếŧ được Trương Tường. Đến lúc đó làm chút hỗn loạn, có thể rút đi hay không thì xem bản lĩnh của nàng. Chúc Mãn Chi đi vào kho công văn lúc chính ngọ, vừa hay là lúc ăn cơm. Lang Vệ tuần tra giảm đi, ta nghĩ cách làm ra chút nhiễu loạn dẫn dắt Lang Vệ rời đi. Có khoảng nửa khắc đi vào tìm đọc hồ sơ... Hứa Bất Lệnh nghiêm túc nghe, sau khi xác định sắp xếp đã ổn thỏa cả rồi, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu: - Mang theo tám gã hộ vệ để ngừa vạn nhất. Nếu ngươi ngã ở bên trong, ta có thể thành người cô đơn. Lão Tiêu cười ha ha: - Tiểu vương gia cứ yên tâm đi. Lão Tiêu này bản lĩnh khác không có, công phu bảo mệnh lại là hạng nhất. Dựa theo tình hình trước mắt, nếu độc của tiểu vương gia không giải, nói không chừng ta có thể đưa ngài đi trước. - ... Hứa Bất Lệnh thật sự không thể cãi lại đành cười khẽ. Lấy bội kiếm từ giá đeo ở bên hông rồi ra khỏi cửa lớn vương phủ. Từ trước đến nay phố Khôi Thọ trang nghiêm lại có thêm vài âm thanh ồn ào hiếm thấy, mấy chục chiếc xe ngựa từ các phủ đệ vương hầu đi ra, tôi tớ nha hoàn tiền hô hậu ủng, nữ quyến chiếm đại đa số. Làm nơi gia tộc hàng đầu thành Trường An tụ tập, cho dù phu nhân ngày thường không coi ai ra gì, lúc này cũng đều thành thật dựa theo quy củ đi ở vị trí của mình. Trình tự trước sau này không cần cố tình chỉ huy, đều là mấy thế hệ tranh đấu gay gắt phân ra. Xe giá Tiêu gia đi ở phía trước, phu nhân Tiêu Sở Dương là Thôi Thị đã mang theo nha hoàn đi trước, Lục phu nhân thì ngừng xe ngựa ở sư tử đá trước vương phủ chờ đợi. Tuyết nhỏ rả rích, Hứa Bất Lệnh dắt Truy Phong đạp tuyết đi ra cửa lớn vương phủ. Hắn liếc mắt nhìn thấy Lục phu nhân mặc trang phục cáo mệnh màu xanh tối dựa nghiêng trên cửa sổ xe ngựa nhìn xung quanh. Gương mặt nàng không đánh phấn, khuyên tai xanh biếc không chút sứt mẻ, thoạt nhìn như đang ngẩn người. Nguyệt Nô bung dù giấy màu trắng che tuyết rơi, chậm rãi tiến lên nhẹ nhàng thi lễ: - Tiểu vương gia, cẩn thận tuyết lớn cảm lạnh. Lên xe đi. Vừa nói nàng vừa đưa tay nhận dây cương. Người đã đến chặn cửa, Hứa Bất Lệnh cũng không làm hành động giãy dụa vô ích. Sau khi hắn giao ngựa cho Nguyệt Nô thì nhẹ điểm mặt đường nhảy lên xe ngựa, tiến vào thùng xe hoa mỹ ấm áp.
Lục phu nhân đóng cửa sổ lại, hơi nhích mông trên tháp mềm vỗ nhẹ vị trí bên cạnh: - Bất Lệnh, qua đây ngồi. Thùng xe to rộng, thật ra bên cạnh có vị trí cho khách ngồi. Hứa Bất Lệnh vốn đã ngồi xuống, thấy vậy chỉ có thể đứng dậy ngồi ở bên cạnh Lục phu nhân. Hắn cởi bội kiếm xuống đặt ở bên cạnh tiểu án: - Lục di, mới rồi sao lại ngẩn người? Có tâm sự à? Lục phu nhân lười biếng dựa vào giường nệm, nhìn chằm chằm đánh giá Hứa Bất Lệnh: - Ta có thể có tâm sự gì? Đầy đầu đều là ngươi, vẫn cảm thấy ngươi có chuyện gì gạt ta... Sắc mặt Hứa Bất Lệnh hơi cứng lại, lắc đầu cười: - Dù sao nam nhân cũng phải có chút việc riêng, ta có chừng mực. Lục phu nhân nhíu đuôi lông mày lại. Nàng nghĩ nghĩ, hơi ghé sát vào ngửi ngửi trên quần áo Hứa Bất Lệnh. Hứa Bất Lệnh thản nhiên chịu đựng. Mấy ngày nay hắn tiếp xúc với nữ tử, về nhà đều chà rớt một tầng da. Nếu nàng có thể đoán được, hắn cũng không còn lời gì để nói. Lục phu nhân không có ngửi được mùi nữ nhân, ánh mắt rốt cuộc có chút tinh thần, sâu xa nói: - Tùng cô nương kia là chuyện như thế nào? Ta nghe hạ nhân nói mấy ngày nay khuê nữ của Tùng tế tửu thường xuyên đi qua đi lại gần vương phủ, dường như còn muốn tới cửa, hừ... Ta còn đi Quốc Tử Giám hỏi thăm, nghe nói ngươi chép sách ở Chung Cổ Lâu, buổi tối mỗi ngày cô nương kia đều chạy qua... Giọng điệu u oán này, Hứa Bất Lệnh nghe đến da đầu tê dại, rồi lại không thể nói bậy miễn cho Lục phu nhân càng u oán. Hắn chỉ đành lắc đầu cười khẽ: - Không muốn chép sách nên để nàng hỗ trợ chép thôi. Tùng đại tế tửu làm thầy kẻ khác từ trước đến nay gia giáo khắc nghiệt, Tùng cô nương sao có thể gây chuyện làm nhục danh dự gia đình. Giải thích này thật ra rất có sức thuyết phục, Lục phu nhân khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa. Nàng lấy hộp cờ từ bên cạnh ra, vừa nói chuyện nhà, vừa đi Khúc Giang Trì... (*) Miện phục: Hay Cổn Miện là lễ phục cao cấp nhất dành cho nam giới ở Đông Á cổ đại. Nó chủ yếu bao gồm "quan", "thượng y", "hạ thường", cũng như các thành phần pha phụ kiện khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]