Chương trước
Chương sau
Mấy ngày tiếp đó, Hứa Bất Lệnh đều ở lỳ trong vương phủ dưỡng thương đồng thời chờ đợi tin tức huyết án Bạch Mã qua đi.
Căn cứ tin tức truyền đến, đại án Bạch Mã Trang chấm dứt, có phạt tất nhiên sẽ có thưởng. Đương kim thiên tử chính miệng khen Tiêu Đình vài câu, mà Lang Vệ Chúc Mãn Chi lập công ở Bạch Mã Trang thì được Tập Trinh Ti khen ngợi tấn chức vào đội chữ ‘Thiên’ trong Lang Vệ.
Bận việc nửa tháng, mục đích ban đầu xem như đã đạt được. Kế tiếp là để Chúc Mãn Chi mượn cớ tra án cớ tiến vào kho công văn, từ hang ổ Tập Trinh Ti thủ vệ nghiêm ngặt tìm được manh mối về Tỏa Long Cổ.
Mùng tám tháng chạp, thời tiết đẹp, tuyết đọng trên các con đường thành Trường An chưa tan, từ cửa sổ nhìn ra có chút chói mắt.
Hứa Bất Lệnh đi đến cửa sổ duỗi người nhìn thấy lão Tiêu cầm quải trượng đi qua hành lang, cười ha ha nói:
- Tiểu vương gia, hôm nay trời nắng nên ra ngoài hít thở không khí.
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, từ thư phòng cầm trường kiếm đeo bên hông mang theo lão Tiêu ra ngoài:
- Trúng một quyền nằm ba ngày. Tỏa Long Cổ này còn chưa giải thì về sau cũng không thể làm việc.
Lão Tiêu cầm quải trượng đi theo:
- Nam nhân cũng không thể nói mình không được...
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh tối sầm.
- Khà khà...
Sau khi lão Tiêu ba hoa một câu thì nói đến chính sự:
- Kho công văn chứa các loại hồ sơ từ hai trăm năm trước khai quốc tới nay. Trong Tập Trinh Ti trừ Trương Tường ra còn có hai gã thủ lĩnh ngầm. Một người hành tẩu thiên hạ giang hồ kinh sợ, một người ẩn nấp âm thầm giám sát vương hầu. Trương Tường thì quanh năm tọa trấn kho công văn. Chỉ cần Trương Tường ở đó, không ai có thể làm loạn ở dưới mí mắt hắn.
- Phải tìm một cơ hội dẫn Trương Tường ra.
- Trương Tường thành danh gần hai mươi năm, người có thể thắng được hắn trong thành Trường An chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tiểu vương gia đừng có thiếu cảnh giác mới được.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, xoay người lên ngựa, đi phường Đại Nghiệp...

Nắng ấm mùa đông chiếu lên trên tuyết trắng, khách trong cửa hàng Tôn gia nhiều hơn ngày thường. Tôn chưởng quầy chỉ nói đã tìm được bạc về, ngõ nhỏ đá xanh khôi phục như lúc ban đầu, không còn ai nhắc đến Tam Tài nữa.
Lộc cộc…
Tiếng vó ngựa đạp trên mặt đường đá xanh, Hứa Bất Lệnh đi vào cửa tiệm rượu:
- Lấy một bầu rượu.
- Được rồi... A… Công tử tới. Mấy ngày không gặp, khí sắc cũng tốt hơn nhiều. Làm lão nhân ta lo lắng vài ngày...
Tôn chưởng quầy nhận hồ lô rượu màu đỏ thắm, thuần thục lấy muỗng múc rượu.
Hứa Bất Lệnh nắm dây cương đứng ở ngoài hàng rào cửa hàng yên lặng chờ đợi.
Rượu trắng rót vào hồ lô phát ra tiếng vang. Một bầu rượu chưa đầy, ngõ nhỏ bỗng truyền đến một giọng nói thanh thúy:

- Công tử!
Giọng yêu kiều nhẹ nhàng, âm thanh như nắng ấm ba tháng, hòa tan băng tuyết dưới mười dặm gió xuân.
Mấy khách uống rượu trong tiệm nghe tiếng đều ngừng nói chuyện, ghé mắt nhìn qua rồi hơi ngẩn ngơ. Bản tính nam nhân làm cho bọn họ ngồi thẳng lưng hơn một chút.
Hứa Bất Lệnh quay đầu lại thấy Ninh Thanh Dạ đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn.
Ninh Thanh Dạ đổi trang phục giang hồ hai lần gặp trước hay mặc. Nàng mặc một bộ váy trắng muốt, tóc đen như mực xõa trên lưng, khí chất trong sáng thanh nhã, trên mặt không thoa phấn giống như sen trắng giữa hồ.
Vì dáng người nàng cao mảnh khảnh nên trường kiếm thanh phong không đeo ở bên hông giống nam tử mà đeo nghiêng trên lưng, làm nàng vốn có chút nhỏ yếu lại được thêm vào hiệp khí tự nhiên. Một nữ tử như vậy, rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ nàng đánh gϊếŧ, có lẽ dùng tiên khí hình dung thì càng thích hợp hơn.
Tôn chưởng quầy ngẩng đầu nhìn một cái, lắc đầu trêu ghẹo:
- Vốn tưởng rằng cô nương này cân sức ngang tài với công tử. Bây giờ xem ra, cô nương gia đúng là phải đẹp chút.
Hứa Bất Lệnh nhận hồ lô rượu, dắt ngựa đi đến trước mặt nàng, khẽ cười nói:
- Ninh cô nương, sao ngươi còn chưa đi?
Dáng người Ninh Thanh Dạ vừa đến chân mày Hứa Bất Lệnh, xem như tương đối cao so với nữ tử. Hai người chậm rãi sóng vai cùng đi, cho đến một chỗ yên tĩnh trong ngõ nhỏ, nàng mới mở miệng trả lời:
- Thế tử điện hạ có ân với ta, tiểu nữ không có gì báo đáp...
- Nguyện lấy thân báo đáp à?
- ...
Ninh Thanh Dạ dẫm chân một cái phát ra một tiếng “bịch” trên đường đá xanh. Nàng mím môi, đang suy nghĩ đáp lại tên dê xồm không biết xấu hổ này.
- Ha hả...
Hứa Bất Lệnh nâng tay:
- Thuận miệng thôi. Chỉ đùa một chút, cô nương đừng tưởng thật.
Ninh Thanh Dạ hít vào một hơi, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là nàng cố ý kéo khoảng cách với hắn ra nửa bước, xem như đi theo sau Hứa Bất Lệnh.
- Nếu công tử có khó xử thì có thể báo cho ta. Chuyện trên triều đình ta không giúp được gì nhưng chuyện giang hồ ta vẫn có thể giúp một tay. Nếu quả không đúng sự thật thì coi như ta thiếu ngươi một nhân tình. Ngày sau đưa tin tức cho Trường Thanh Quan, ta sẽ tự đến tìm ngươi.
- Người giang hồ chú ý khoái ý ân cừu, cô nương thật muốn thanh toán xong với ta thì...
- Ý ta không phải vậy.
Ninh Thanh Dạ dừng bước, nhìn phía Hứa Bất Lệnh:
- Ta không thích thiếu nhân tình thôi.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, dắt ngựa chậm rãi bước đi. Hắn trầm mặc một lát, mới vào chủ đề chính:
- Cô nương muốn hỗ trợ thì gần đây đúng là ta có chút phiền toái nhỏ.

- Cứ nói đi.
- Ha ha... Trên người ta trúng Tỏa Long Cổ mười mấy năm trước đã tuyệt tích, trên giang hồ không có thứ này. Ta âm thầm tra xét một năm này cũng không có chút manh mối nào. Mãi cho tới vài ngày trước, mới nghe được từ miệng giang hồ phương sĩ, mười năm trước ‘Thiết ưng săn lộc’ đã từng xuất hiện Tỏa Long Cổ, trong Tập Trinh Ti có lẽ có ghi lại...
Ninh Thanh Dạ nghe thấy vậy, hơi nghi hoặc nghiêng đầu:
- Ngươi là thế tử Túc Vương, địa vị cao hơn Tập Trinh Ti nhiều, không phải trực tiếp đi hỏi là được à?
Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:
- Năm ta đến, triều đình đều để Tập Trinh Ti tra manh mối Vị Hà ngộ phục, không thu hoạch được gì. Nếu Tập Trinh Ti thật sự cất giấu tin tức Tỏa Long Cổ...
Ninh Thanh Dạ cũng không ngốc, nghe thấy lời này hiểu ngay ra:
- Có khả năng là triều đình ra tay với ngươi à?
- Vô tình nhất là nhà đế vương, tay chân tương tàn đều là chuyện thường. Huống chi ta là nhi tử của một vương gia khác họ. Nếu Tập Trinh Ti thật sự cất giấu tin tức Tỏa Long Cổ cố ý không nói, vậy chắc chắn là triều đình ở phía sau động tay chân... Ta hy vọng không phải sự thật. Nếu ở Tập Trinh Ti tìm được tin tức Tỏa Long Cổ, chỉ sợ ta không thể còn sống mà ra khỏi thành Trường An.
Ninh Thanh Dạ nhíu mày:
- Chuyện mấy ngày hôm trước ngươi làm ở Bạch Mã Trang, ta đã biết, võ nghệ thật không tồi, biết rõ có nguy hiểm rồi vẫn còn đi.
- Ta lại không phải người giang hồ, hòa thượng chạy được miếu đứng yên. Còn nữa Tỏa Long Cổ khó hiểu, trở về Tây Lương vẫn sẽ là cái chết.
- Ta có thể giúp ngươi cái gì?
- Không phải ngươi có thù oán với Trương Tường à? Ta tìm cơ hội dẫn hắn ra cho ngươi cơ hội báo thù.
Ninh Thanh Dạ khựng lại, trong đôi mắt có vài phần bất ngờ:
- Thật sự?
Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu:
- Đôi bên cùng có lợi, nếu đồng ý thì làm luôn.
- Một lời đã định.
Ninh Thanh Dạ không có chút do dự nào:
- Chuẩn bị xong thì đến tiểu viện lần trước cho ta biết là được.
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, giơ tay làm ra thủ thế vỗ tay.
Ninh Thanh Dạ lộ ra vài phần cổ quái, nâng tay cuối cùng vẫn không vỗ tay, hất mái tóc đẹp quay đi:
- Phải rồi! Áo lông chồn của ngươi còn chỗ ta. Ta đã giặt sạch, phơi khô sau này sẽ trả cho ngươi.
- Cho ngươi.
Hứa Bất Lệnh hậm hực thu tay, nhìn theo Ninh Thanh Dạ cho đến khi nàng biến mất ở chỗ ngoặt ngõ nhỏ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.