Chương trước
Chương sau
Đương nhiên dùng võ công của Bạch Thư, thật có thể phát giác ra ánh mắt phía sau, chỉ là bây giờ trong lòng y tràn đầy là Hàn Tư Ân, cũng không để ý quá nhiều những thứ này mà thôi.
Tửu lượng bây giờ của Hàn Tư Ân là vô cùng tốt, dù sao hiện tại rất nhiều chuyện đều là trên bàn rượu mà đàm luận thành, ở cổ đại này hắn tuy rằng chưa được uống quá nhiều rượu, thế nhưng cũng không đến nỗi một chén rượu liền say rồi.
Cho nên khi Bạch Thư coi hắn là cái đồ dễ vỡ mà dìu lên giường, Hàn Tư Ân ngăn y lại, tự mình ngồi ở bàn bên cạnh rót lấy chén trà lạnh, sau khi uống trà xong, nói: "Ta không say."
Bạch Thư ngóng ngóng nhìn hắn, hỏi một câu: "Ở trong yến hội đã xảy ra chuyện gì sao? Sao huynh lại về trước thời gian thế?" Nếu như đổi thành người khác tất nhiên sẽ phải lo lắng rồi, ở trên triều đình lăn lộn, tham gia tiệc rượu của hoàng đế trở về sớm với trở về muộn, nói theo một cách khác cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Chỉ là Bạch Thư chưa bao giờ lo lắng những chuyện này, Hàn Tư Ân được sủng ái hay không được sủng ái, ở trong mắt y đều là không sao hết. Y nói như vậy, cũng chỉ là muốn cùng Hàn Tư Ân nói chuyện phiếm mà thôi.
"Không có việc gì." Hàn Tư Ân cũng không định nói với Bạch Thư về chút chuyện trong yến hội kia, liền đáp lại câu như vậy.
Bạch Thư ừm một tiếng, y cách Hàn Tư Ân rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi rượu trong miệng Hàn Tư Ân lúc nói chuyện. Rượu được dùng trong ngự yến của hoàng cung tất nhiên là mùi vị không kém, Hàn Tư Ân cũng chỉ uống một chén như vậy, cả người lại không có say như chết, mùi rượu thành ra cũng không phải là mùi gay mũi khó ngửi.
Bạch Thư bình tĩnh nhìn Hàn Tư Ân, nhìn hai má trắng nõn không tì vết lại bởi vì rượu mà nhuộm đỏ chưa từng có, trong lòng Bạch Thư hơi động một chút.
Y rốt cuộc vẫn là người thuộc phái hành động, tâm cũng lay động theo, liền tiến lên một bước, ôm vai Hàn Tư Ân, hôn lên môi Hàn Tư Ân.
Người, chỉ có sau khi chiếm được một vài thứ, mới có thể biết được đã từng tưởng tượng cùng hiện thực có bao nhiêu bất đồng.
Hàn Tư Ân vì động tác của Bạch Thư hơi gạt gạt mí mắt, sau đó hắn đưa tay ra, hơi dùng sức kéo người vào trong ngực.
Có lẽ là đêm quá sâu quá yên tĩnh, có lẽ là chất rượu kích thích đại não khiến người mê hoặc lòng người, có lẽ là tình cảm dưới đáy mắt của Bạch Thư quá sâu, có lẽ là đã mệt mỏi không muốn tránh né nữa, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư dây dây dưa dưa ở trên ghế tựa xé ra y phục lẫn nhau, sau đó liền ôm nhau đi tới bên giường.
Thời điểm Bạch Thư tỉnh lại ngày hôm sau, sắc trời đã sáng hẳn rồi, bên trong phòng chỉ có một mình y. Ban đầu Bạch Thư còn có chút mờ mịt ngồi dậy, chăn gấm từ trên người rơi xuống. Y nhìn thân thể trần trụi của mình, còn có y phục sạch sẽ đặt trên đầu giường. Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đêm qua, sắc mặt trong nháy mắt vọt một cái hồng thấu.
Hàn Tư Ân không ở trong phòng, y vội mặc y phục lên người, trên người rất khô mát, hẳn là thời điểm mình ngủ say Hàn Tư Ân đã giúp y lau qua. Đến khi thần trí khôi phục thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên của Bạch Thư không phải là hưng phấn vì quan hệ giữa hai người đã có đột phá cuối cùng, mà là có loại sợ sệt, sợ sệt Hàn Tư Ân sẽ hối hận.
Chờ y mặc xong, vội vã chạy ra khỏi cửa, liền thấy được Hàn Tư Ân ngồi yên tĩnh trong sân.
Chút lo sợ trong lòng Bạch Thư bỗng nhiên nới lỏng, y đi tới ngồi xuống Ân bên người Hàn Tư, sau đó ngốc lăng nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân phân phó tỳ nữ bưng cháo trong trù phòng lên.
Sau khi tỳ nữ lui ra, thời điểm chờ đợi đồ ăn, Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư giật giật miệng, thế nhưng vẫn chưa nói ra một chữ, sau một hồi, hắn vội ho một tiếng, nói: "Ngươi... Thân thể ngươi vẫn tốt chứ?"
Bạch Thư vừa bắt đầu cũng chưa kịp phản ứng ý tứ của Hàn Tư Ân, y sửng sốt một chút, đến khi nhìn thấy ánh mắt Hàn Tư Ân đảo qua thân thể mình, mặt của y chẳng khác gì cua đồng đun sôi, y dùng sức gật đầu một cái, nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, rất tốt rất tốt."
Hàn Tư Ân nhìn dáng vẻ ấy của Bạch Thư, khẽ cười một cái.
Thời điểm tỳ nữ bưng cháo lên, Bạch Thư mới cảm thấy chính mình đói bụng rồi, rất nhanh liền ăn hết một bát cháo. Hàn Tư Ân nhìn thấy cảnh tượng này, dừng lại hàm hồ nói: "Ngươi hai ngày nay ăn chút cháo tương đối tốt, chờ sau này lại ăn đồ bổ khác."
Bạch Thư lung tung gật gật đầu, cơ hồ đem mặt chôn ở trong bát. Hàn Tư Ân lẳng lặng nhìn y, đối với việc tiến lên một bước tiếp xúc của tối hôm qua, nội tâm Hàn Tư Ân rất là bình tĩnh.
Chuyện có liên quan đến Đạt Nhã công chúa ở trong yến hội chọn trúng Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân không chút khách khí cự tuyệt, lại biểu lộ chính mình đã có người trong lòng, Bạch Thư vẫn là mấy ngày sau từ trong miệng Cơ Lạc hết bận chuyện sứ giả Tây Nhung mà biết được.
Lúc đó Hàn Tư Ân vào cung, chẳng hề ở quý phủ, cho nên Cơ Lạc rất tỉ mỉ nói lại cho Bạch Thư cảnh tượng lúc đó.
Cơ Lạc nhìn dáng vẻ sững sờ của y, cầm quạt xếp trong lòng bàn tay vỗ mấy cái, lắc đầu nói: "Phía trên cung điện ai cũng không nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ nói như vậy, hiện tại quan hệ của các ngươi xem như là công khai minh bạch, ngươi cũng có thể viết thư cho ca ca ngươi nói đến chuyện này, ca ca ngươi ở Tây Cương cũng không cần lo lắng ngươi."
Bạch Thư nghe lời này, liếc mắt nhìn Cơ Lạc một cái, sau khi y và Hàn Tư Ân ở bên nhau, y đã gửi thư cho Bạch Văn Hãn rồi. Thời điểm Hàn Tư Ân quyết định ở bên y, y liền biết, người kia đời này chỉ thuộc về mình.
Vì thế, trong lòng y có cảm giác nói không ra lời, bây giờ nghe Cơ Lạc nói, biết đến còn từng có một chuyện như vậy, khiến Hàn Tư Ân tự mình công khai quan hệ của hai người, Bạch Thư cảm thấy tâm tình càng thêm vui sướng.
Bạch Thư nghĩ, Hàn Tư Ân sao lại tốt như vậy chứ, tốt đến mức khiến y cảm thấy thời thời khắc khắc đều rất vui vẻ.
Cơ Lạc nhìn Bạch Thư, trong lòng cũng cao hứng dùm y.
Khi Hàn Tư Ân từ trong cung trở về, Cơ Lạc đã đi rồi, hắn ngày hôm nay đến đây giống như là đặc biệt đến nói cho Bạch Thư chuyện này vậy.
Đôi mắt Bạch Thư sáng lấp lánh nhìn Hàn Tư Ân, mặt mày ẩn tình. Hàn Tư Ân suy tư một chút trong lòng liền minh bạch, đây là Cơ Lạc vừa mới lắm mồm.
Bạch Thư đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, một mặt cười khúc khích, sau đó y nói: "Huynh ngày hôm nay vào cung làm gì thế?"
Hàn Tư Ân nghĩ đến chuyện mình khẩn cầu vẫn chưa được chuẩn tín, tùy tiện nói: "Không có gì, khí trời dần lạnh, thân thể hoàng thượng không phải rất tốt, ta vào cung đi xem xem."
Bạch Thư "À" lên một tiếng gật gật đầu, thuận Hàn Tư Ân nói nói tránh đi: " mùa đông ở kinh thành rất lạnh, trước đây ca ca của ta có một suối nước nóng ở Tây Sơn, mỗi khi mùa đông đến ta đều sẽ đi một chuyến, tốt cho thân thể..."
Nói tới chỗ này, Bạch Thư ở trong lòng thầm mắng chính mình, vốn là muốn tìm đề tài nói chuyện một chút, hiện tại ngược lại là nói không được nữa.
Loạt sự cố Bạch gia kia, nghĩ đến đã là chuyện của rất xa xưa, hiện tại y nhắc đến, chỉ lo Hàn Tư Ân sẽ suy nghĩ nhiều.
Hàn Tư Ân cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn không muốn để Bạch Thư phiền lòng, liền vươn tay cầm lấy tay y, thấp giọng nói: "Đều đã qua." Bạch Thư thuận thế nắm thật chặt bàn tay Hàn Tư Ân, sau đó cười hắc hắc hai tiếng.
Sau khi trời trở lạnh, thân thể của hoàng đế liền bắt đầu không quá thoải mái, rất dễ dàng bị cảm lạnh, hắn kiên trì ở trên triều đình xử lý xong chuyện sứ thần Tây Nhung, Đạt Nhã công chúa cuối cùng vẫn là ban cho Cơ Phàm làm trắc phi.
Các sứ giả khác của Tây Nhung vốn là nghĩ chuyện của Đạt Nhã công chúa đã xử lý xong, bọn họ thừa dịp trời lạnh hồi Tây Nhung báo hỉ cho Tây Nhung vương, thế nhưng bị hoàng đế dùng lý do thời tiết lạnh không dễ đi để lưu lại.
Sứ giả Tây Nhung hết cách rồi, đành phải lưu lại.
Việc này đối với Tây Nhung mà nói chẳng khác gì treo đao trên đầu, khi sứ giả còn chưa rời kinh, ai cũng không biết cây đao này sẽ rơi xuống hay sẽ dời đi.
Chút chuyện nhỏ Tây Nhung này, hoàng đế sẽ không để trong lòng.
Trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hoàng đế bị bệnh, Thái tử Cơ Lạc giam triều.
Trận bệnh này đến rất mãnh liệt, Chu thái y phí hết tâm lực mới giữ người lại được, dựa theo Chu thái y nói thì hoàng đế chính là tâm tư tích tụ, suy nghĩ quá độ mới dẫn đến trận bệnh này.
Dựa theo ký ức của Cơ Lạc, hẳn là mấy năm sau hoàng đế mới qua đời, mà không biết đời này có phải là cũng sẽ như vậy hay không, hắn luôn cảm thấy thân thể của hoàng đế hư nhược quá rồi, sợ là không qua khỏi mùa đông này.
Hàn Tư Ân ngược lại là có chút hiểu được tâm tình của hoàng đế, đời trước đại khái là không có ai vạch trần chân tướng cái chết của Vương Anh, hoàng đế vẫn luôn lừa mình dối người, đời này hắn biết tất cả mọi chuyện, đáy lòng tự nhiên sẽ có cảm xúc bất đồng, mỗi ngày nhớ tới chuyện cũ người cũ cũng nhiều, trong lòng luôn cảm thấy như có tảng đá đang đè ép.
Chuyện như vậy người khác không có cách nào khuyên, chỉ có thể để hoàng đế tự mình khai thông.
Cũng may, Thái tử giám quốc cũng khá thuận lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.