Chương trước
Chương sau
Gió đêm thổi lất phất, Bạch Thư trong giấc mộng không tự chủ được mà vùi đầu sang bên cạnh, dựa theo xúc cảm trước đây, nơi đó phải có thân nhiệt man man hơn so với người bình thường, y thói quen mỗi lần đều vùi đầu lên thân thể của người kia.
Thế nhưng tối nay lại khác biệt so với tất cả lúc trước, mặc dù là ở trong mộng, tâm tình của Bạch Thư cũng đang nhảy nhót. Chỉ là lần này gò má của y cũng không cảm nhận được thân thể như thường ngày, mà là một mảnh chăn đệm lạnh lẽo.
Bạch Thư bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt quả thật là chăn đệm, là chăn giường mới đổi. Y cuống quít ngồi dậy, sau đó liền thấy được Hàn Tư Ân chỉ mặc lý y đứng ở bên cửa sổ lưng về phía y.
Mái tóc của Hàn Tư Ân chưa buộc, có vài sợi theo gió khẽ động.
Bóng đêm ngoài cửa sổ sâu thẳm, bên trong phòng lại sáng ngời ánh nến, thân ảnh Hàn Tư Ân hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn, lại giống như cùng muốn biến mất trong đêm đen vậy. Bạch Thư ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng thực sự cô tịch của hắn, hưng phấn trong lòng sớm đã biến mất rồi, biến thành một mảnh lành lạnh.
Bạch Thư cảm thấy chính mình có chút khó chịu, không tự chủ lấy tay nắm thật chặt đai lưng, sau đó nhẹ giọng gọi một tiếng Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thư hơi động, mâu sắc thâm thúy, bên trong như là bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như không có thứ gì.
Hắn đi tới ngồi ở bên giường, nói: "Làm sao tỉnh rồi?" Bạch Thư vẫn luôn ngủ rất ngoan, vào lúc này thật sự là không nên tỉnh lại.
Bạch Thư cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hàn Tư Ân, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đừng ở bên cửa sổ hong gió hồi lâu rồi. Bạch Thư cúi đầu, sợi tóc thuận theo rủ xuống, che lại nửa bên gò má của y, cũng che lại thần sắc của y.
Hàn Tư Ân rất ít khi như vậy, cho nên người này đứng ở bên cửa sổ lâu như thế, hẳn là đang phiền lòng quan hệ của hai người đi, nghĩ tới đây, Bạch Thư nhỏ giọng nói: "Hàn Tư Ân, huynh... Ta vừa nãy thật giống như đã mơ thấy một giấc mơ thật đẹp..."
Kỳ thực Bạch Thư muốn hỏi chính là, Hàn Tư Ân có phải huynh hối hận rồi không, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng y đã nuốt trở về. Y nghĩ tới chính mình trước đây từng thề son thề sắt với Bạch Văn Hãn, nếu như Hàn Tư Ân làm cho mình cảm thấy mất hứng, vậy mình sẽ giết hắn.
Nhưng là mọi chuyện há từ lòng người, lúc này đến ngay cả một câu khiến người thương tâm y cũng không nỡ nói với Hàn Tư Ân, càng không cần phải nói đến việc cầm kiếm tổn thương hắn.
Hiện giờ đầu Bạch Thư rối như tơ vò, một sẽ nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ thật nói đó chỉ là một giấc mộng, một lại nghĩ tới thời điểm Hàn Tư Ân hôn lại mình, mà Hàn Tư Ân hôn cũng không giống như mình thường làm, không phải khô khan hôn lên, mà là chân chính hôn, là cảm giác y chưa bao giờ được lĩnh hội qua.
Hàn Tư Ân hôn nồng đậm giống như là loại rượu mạnh nhất trên cõi đời này, khiến cả người nóng lên như nhũn ra, thời điểm ngón tay của Hàn Tư Ân xẹt qua làn da mình, Bạch Thư chỉ có thể mặc cho hắn đưa mình vào vòng xoáy bên trong.
Bạch Thư mắc kẹt trong hai loại tâm tình hoàn toàn bất đồng, cảm thấy chính mình sắp có cử chỉ điên rồ mất rồi.
Lúc này chỉ nghe Hàn Tư Ân khẽ cười một tiếng, Bạch Thư đột nhiên ngẩng mặt lên, đập vào mắt chính là Hàn Tư Ân đang cười, cười rất trong, mặt mày cong cong, trong suốt vô cùng.
Hàn Tư Ân nói: "Mộng đẹp được cái gì rồi? Mà tại sao chỉ là giấc mộng đây?"
Bạch Thư sững sờ nói: "Có thật không?"
Hàn Tư Ân than nhẹ một tiếng, như là nhận mệnh, lại giống như là cho Bạch Thư một cái phiếu bảo đảm triệt để: "Đương nhiên không phải giấc mộng." Hắn chủ động hôn Bạch Thư, để tình cảm này đi đến một hướng khác, như vậy làm sao chỉ có thể là một giấc mộng đây?
Bất kể là hắn lúc đó bị Bạch Thư mê hoặc, hay là trong lòng đột nhiên có ý nghĩ muốn thay đổi, hắn đều đã làm. Chuyện đã làm làm sao sẽ hối hận, làm sao sẽ cho rằng chưa từng làm.
Hai mắt Bạch Thư vì lời này bỗng nhiên trở nên sáng ngời, thân thể của y hơi tiến lên. Nhìn động tác của y liền biết được y muốn gì, Hàn Tư Ân nhìn đôi môi y một chút, màu sắc diễm lệ so với ngày xưa chính là do mình làm.
Hàn Tư Ân rũ mắt xuống, liền chủ động tiến lên hôn Bạch Thư một chút, nụ hôn này thanh thanh đạm nhạt, không có xen lẫn bất cứ thứ gì, sau đó Hàn Tư Ân nằm ở trên giường, nhẹ giọng nói: "Đêm vẫn còn dài, ngủ đi."
Bạch Thư ừm một tiếng, trong lòng cao hứng cầm lấy tay Hàn Tư Ân nhắm chặt mắt lại.
Hàn Tư Ân cũng nhắm mắt lại, còn hai người có ngủ hay không, chỉ có hai người tự mình biết.
Bạch Thư vĩnh viễn cũng không biết, Hàn Tư Ân chủ động bước ra một bước này, đã phải dùng bao nhiêu dũng khí, khắc chế bao nhiêu sợ sệt cùng sợ hãi dưới đáy lòng. Khi y còn chưa tỉnh lại, Hàn Tư Ân liền một mình đứng trước cửa sổ, vạch trần toàn bộ thương tích của ngày xưa, một mặt cười nhạo sự ngu xuẩn ngày xưa của mình, một bên tự nói với mình Bạch Thư không giống như vậy.
Cuối cùng, khi Bạch Thư tỉnh lại cẩn thận từng li từng tí một đem quyền lựa chọn đưa cho hắn, trong lòng Hàn Tư Ân nghĩ, thôi, cứ như vậy đi. Hắn không phải hắn của trước kia, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nghe được tiếng lòng của Bạch Thư, người như vậy sao có thể phản bội hắn.
Hàn Tư Ân đang nhắm mắt, cảm thấy Bạch Thư đang dịch thân thể về bên mình, hai người chặt chẽ kề bên, nhiệt độ lan truyền cho nhau, cuối cùng Hàn Tư Ân ôm chặt người vào lòng, âm thanh hàm hồ nói: "Ngủ đi."
Bạch Thư hưng phấn giống như là muốn nhảy ra, tình cảm lần đầu tiên bị hôn đến sửng sốt không nói nên lời, lúc này không ngừng lên men, không ngừng tự hỏi mình, Hàn Tư Ân kéo mình vào lồng ngực huynh ấy, hẳn là thích mình đi...
Hàn Tư Ân ban đầu nghe được mấy cái ầm ĩ này, tâm tình có chút phức tạp, mà sau khi nghe được tâm tư Bạch Thư không tự chủ thuận hôn liên tưởng đến hình ảnh hai người cũng nhau tình sắc, nghe được ngượng ngùng đang rít gào trong lòng Bạch Thư, Hàn Tư Ân đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Không biết đến lúc nào, tâm tình của Bạch Thư rốt cục cũng bình tĩnh lại, Hàn Tư Ân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.
Ngày này qua đi, quan hệ giữa Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân có biến hóa rất lớn, trước đây Bạch Thư cũng xem như là thận trọng, mặc dù muốn hôn Hàn Tư Ân, cũng sẽ ở thời điểm trời tối người yên, hoặc là lúc không người, hiện tại Bạch Thư đại khái là muốn hôn Hàn Tư Ân thì sẽ hôn, lớn mật hơn rất nhiều.
Ngày này Cơ Lạc đến thăm Hàn Tư Ân, không có tiến hành thông báo, chờ khi hắn tiến vào viện tử của Hàn Tư Ân, dù là Hàn Tư Ân biết hắn đến, nhưng lại chưa kịp kéo Bạch Thư ra, thế là Cơ Lạc liền thấy được hình ảnh Bạch Thư ngồi lên đùi Hàn Tư Ân, hai tay khoát lên trên bả vai Hàn Tư Ân.
Mà khi Cơ Lạc thần sắc bừng tỉnh đã bị Hàn Tư Ân sai người trực tiếp đuổi ra ngoài.
Cơ Lạc mơ mơ màng màng đi ra ngoài cửa Vạn An hầu phủ, đột nhiên thần trí thanh tỉnh, hắn ngày hôm nay đến đây là muốn nói cho Hàn Tư Ân chuyện sứ giả Tây Nhung đến kinh thành mà, chính sự còn chưa nói, sao hắn đã bị người đuổi ra ngoài rồi?
Vì vậy Cơ Lạc lại đi vào, lần thứ hai vào đến sân của Hàn Tư Ân, hai người đã tách ra, Cơ Lạc không tự chủ nhìn về phía đôi môi có mấy phần đỏ thắm của Bạch Thư, trong lòng quỷ dị nghĩ, một ngày trước khi Bạch Văn Hãn đi, lúc hắn mời Bạch Văn Hãn uống rượu, người kia còn lo lắng sốt ruột cho đệ đệ của mình, sợ y cuối cùng sẽ thành dã tràng xe cát biển đông.
Hắn mới có mấy ngày chưa tới thăm hai người, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại tiến triển cấp tốc như thế? Dù sao nhìn tình hình vừa nãy, Hàn Tư Ân cũng không giống như là bị Bạch Thư bức bách.
Hàn Tư Ân không thèm để ý Cơ Lạc đang tưởng tượng vô biên, hắn nhìn Bạch Thư nói: "Không phải nói là muốn đi ra ngoài mua thoại bản sao?"
Bạch Thư thoải mái gật gật đầu, sau đó trừng cái mặt Cơ Lạc nhảy ra ngoài Vạn An hầu phủ.
Chờ Bạch Thư đi rồi, Cơ Lạc ngồi ở trước mặt Hàn Tư Ân, hắn trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: "Ngươi là nghiêm túc?"
Lời này Cơ Lạc vốn dĩ không có lập trường đến hỏi, hắn cũng không phải người nhà của Bạch Thư, thế nhưng nghĩ đến Bạch Văn Hãn, hắn vẫn là không nhịn được mà hỗ trợ chiếu cố Bạch Thư một chút.
Hàn Tư Ân nhàn nhạt ừm một tiếng, Cơ Lạc đối với phản ứng của hắn sững sờ run lên, thở dài nói: "Kỳ thực, ta thật không nghĩ tới Bạch Thư sẽ thành công." Hàn Tư Ân giống như là một tảng đá cứng rắn, không, không phải tảng đá, tảng đá còn có thể bị giọt mưa mài mòn đây, Cơ Lạc phát hiện căn bản tìm không được từ để mà hình dung Hàn Tư Ân.
Người này không có gì có thể xuyên thủng, bất cứ chuyện gì bao gồm cả sống chết cũng không để trong lòng, bất luận người nào bao gồm cả hoàng đế cùng mình cũng không để vào mắt. Tình cảm của Bạch Thư đối với Hàn Tư Ân, hắn thấy rõ rõ ràng ràng, về tình cảm, hắn hi vọng Bạch Thư có thể đánh động Hàn Tư Ân, mà trên lý trí, hắn vẫn luôn biết đây là một chuyện vô cùng khó khăn.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Hàn Tư Ân đã thừa nhận, chuyện này liền là sự thật. Cơ Lạc thu hồi các loại ý nghĩ phức tạp trong lòng, đối với Hàn Tư Ân nhẹ giọng nói: "Bạch Thư kỳ thực cũng rất xứng với ngươi, thời điểm ở Tây Cương y bị thương tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tâm tâm niệm niệm cũng chỉ nghĩ nếu như y chết rồi, cõi đời này sẽ không còn ai sẽ thích ngươi, sẽ yêu ngươi, ngươi sẽ cô độc cả đời."
Nói tới chỗ này Cơ Lạc dừng lại, như là đang cười chính mình khi đó: "Lúc đó ta nghĩ, nếu như y thật bất hạnh chết rồi, vậy ta hồi kinh nên làm sao nói với ngươi. Nói thật, nếu như khi đó Bạch Thư thật đã chết rồi, ngươi sẽ như thế nào đây?"
Câu cuối cùng kia, Cơ Lạc nói rất khẽ, như là đang hỏi Hàn Tư Ân, mà cũng giống như đang tự hỏi mình.
Hàn Tư Ân cũng không trả lời, hắn nghĩ, Bạch Thư chết rồi chính mình sẽ như thế nào? Cũng vẫn sẽ sống sót trên cõi đời này, thế nhưng cũng sẽ không bao giờ để cho người khác đến gần bản thân một phần.
Cứ yên lặng như vậy, cô cô độc độc qua hết đời này, không yêu người, cũng sẽ không được người yêu.
Chỉ là lời này hắn sẽ không nói ra, hắn mặc dù có thể tiếp thu Bạch Thư, ở một mức độ rất lớn cũng là bởi vì khi ở Tây Cương, đến lúc sắp chết y vẫn còn nghĩ về mình.
So với Bạch Thư, hắn là tự tư tự lợi, người khác chân thành thật y đối đãi với mình, hắn mới có thể phân ra một chút chút tình cảm đáp lại như vậy.
Cơ Lạc cũng không phải muốn biết đáp án này, Hàn Tư Ân không muốn nói, hắn cũng xem như không biết, vì vậy hắn chuyển sang đề tài khác, nói: "Mười ngày nữa, sứ giả Tây Nhung sẽ đến kinh thành, đưa lên kim ngân cùng bảo vật, Tây Nhung để tỏ thành ý đầu hàng của mình, lần này đại biểu tới kinh là Ngũ công chúa cùng Tứ vương tử của nước hắn."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng muốn đưa công chúa kia cho ngươi?"
Cơ Lạc không thèm để ý gật gật đầu: "Có ý tứ này, nhưng ta đã từ chối, mỹ nhân dị vực như vậy không phải mỗi người đều có thể tiếp thu, mà ta là người ra tay động đến nước họ cũng không phù hợp với chuyện này." Hoàng đế nghe Cơ Lạc nói cảm thấy có lý, liền tìm nhà cho mỹ nhân này luôn rồi, đó chính là Đại hoàng tử Cơ Phàm.
Cơ Lạc nghĩ một hồi lại nói: "Chúng ta vốn muốn yêu cầu Hô Diên Lộc đến kinh, thế nhưng hai chân của hắn đứt đoạn, không thể di động, Tây Nhung vương liền đưa Tứ vương tử đến, Tứ vương tử kia thanh danh không nổi, nghe đâu tính cách rất là nhu nhược. Ta ngược lại thật ra là hi vọng để Tam vương tử Hô Diên Lộc đến kinh, đến lúc đó nhất định sẽ cho hắn một cái hậu lễ, chỉ tiếc hắn rất được Tây Nhung vương sủng ái, suýt chút nữa bị diệt quốc vẫn còn không nỡ đứa con trai này."
Hô Diên Lộc dám đến kinh thành, vậy hắn liền dám để người này lưu lại mệnh, chỉ là Hô Diên Lộc đối với mình cũng thật độc, tự đoạn hai chân cũng không nguyện đi vào đế kinh Đại Chu.
Chỉ là hắn cùng Hô Diên Lộc chung quy vẫn sẽ gặp mặt, khi đó e rằng hắn đã là đế vương Đại Chu, mà Hô Diên Lộc cũng đã chưởng khống Tây Nhung. Chỉ là còn tốt, đời này con đường để Hô Diên Lộc trở thành Tây Nhung vương chung quy phải so với đời trước gập ghềnh hơn nhiều lắm, lại có cái Tứ vương tử này, hắn luôn có thể cho người kia càng nhiều phiền phức.
Đây đều là chuyện của sau này, Cơ Lạc chỉ là ở đáy lòng ngẫm lại, trên mặt lại không hiện ra, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ta hôm nay đến đây là thay phụ hoàng đến, hắn muốn biết sau khi sứ thần Tây Nhung đến sẽ bày cung yến, ngươi khi đó có khỏi bệnh chưa?"
Hoàng đế lúc đó là nói với Cơ Lạc như này: " Sứ thần Tây Nhung hiếm khi đến kinh, Hàn Tư Ân có chút tiếp xúc với bọn họ, chính là không biết đến lúc đó thân thể Vạn An hầu có thể đến dự yến hay không?"
Cơ Lạc truyền lời này có chút thô lỗ, mà ý tứ biểu đạt rất sinh động tiên minh.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn Cơ Lạc một cái, nhàn nhạt nói: "Khí trời tuy rằng đã lạnh hàn, thân thể của ta tuy rằng không tốt, thế nhưng sứ thần Tây Nhung đến đây, ta cũng muốn thấy phong thái của bọn họ một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.