Hai hoàng tử bị giam cầm, một vị hoàng tử có cái đầu ngốc nghếch, giờ khắc này thái tử duy nhất lại ở Tây Cương xa cách, hoàng đế lo lắng cũng có đạo lý nhất định. Cũng may chiến sự Tây Cương tuy rằng không bình thường, mà sau khi Cơ Lạc đến biên cảnh, cũng theo như dự đoán của bọn họ phấn chấn quân tâm Tây Cương, khiến tướng sĩ Tây Cương Đại Chu lập tức cháy lên tinh thần, thái tử cùng mình vào sinh ra tử, còn có cái gì khiến người càng thêm kích động đây? Chỉ là tình hình bên này của Đại Chu, cũng đồng thời kích thích tướng sĩ biên cảnh Tây Nhung càng thêm điên cuồng phản công. Sau khi Cơ Lạc đến Tây Cương, liền cùng quân Tây Nhung thăm dò đánh nhau một hồi. Hô Diên Lộc lĩnh binh Tây Nhung cũng có chút khổ không thể tả. Sở dĩ lần này Tây Nhung xuất binh, đích xác cũng như Hàn Tư Ân suy nghĩ, chính là nội loạn. Tây Nhung Hô Diên Lộc lần này xem như là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hắn vốn là thừa dịp Tây Nhung vương thân thể không tốt, ánh mắt mấy vị huynh đệ nhà hắn đều đang nhìn chằm chằm đô thành Tây Nhung, hắn liền âm thầm lẻn vào biên cảnh, muốn ở trong quân xây dựng lực lượng của mình. Ai biết hắn mới vừa tại biên cảnh vui vẻ sung sướng, liền đụng phải La Sát của Đại Chu Hàn Tư Ân này, khiến thân phận của hắn đều bị mọi người biết được. Hắn vốn là muốn dụ dỗ Cơ Hoài, nắm lấy chuôi của hắn, muốn để Đại Chu có nội loạn, tránh cho ánh mắt của những huynh đệ Tây Nhung kia đều đặt lên người mình. Không nghĩ tới, tuy Cơ Hoài bất hòa với Hàn Tư Ân, nhưng tính cách cẩn thận chặt chẽ lại không sa vào bẫy của hắn. Hơn nữa cổ tay của Ô Hách bị thương, Ô Hách là người trợ giúp Hô Diên Lộc lớn nhất, sau khi tin tức cổ tay của hắn bị thương truyền ra, liền bị những huynh đệ khác của Hô Diên Lộc tóm được khuyết điểm, vẫn cứ triệu hồi Ô Hách từ Tây Cảnh về đô thành Tây Nhung. Sau đó vì muốn ngáng chân Hô Diên Lộc, thế lực khắp nơi thừa dịp Ô Hách bị mà ở Tây Cảnh bổ ngang một đao. Tây Nhung đại vương tử cùng nhị vương tử sợ Hô Diên Lộc có liên hệ khác với Đại Chu, thẳng thắn đã làm thì làm đến cùng, liền âm thầm cài người từ giữa làm loạn, trực tiếp vì một chút chuyện nhỏ khai chiến với Đại Chu, tính chặn gãy đường lui của Hô Diên Lộc. Tuy chuyện Hô Diên Lộc ở biên cảnh không thuận lợi, thế nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng không có đường lui. Hô Diên Lộc trực tiếp nhân cơ hội lần này chuẩn bị hoàn toàn chưởng quản quân đội Tây Cảnh, cho nên thời điểm hai quân giằng co, hắn vẫn luôn cắn răng kiên trì, bởi vì hắn không có đường lui, đương nhiên Cơ Lạc cũng không có. Hy vọng to nhất của Hô Diên Lộc lúc này là Tây Nhung vương có thể kiên trì đến lúc hắn lập công. Không quản Hô Diên Lộc muốn làm thế nào để vươn mình, Cơ Lạc dám khẳng định, nếu như người này muốn leo lên vị trí Tây Nhung vương, nhất định sẽ chỉ càng thêm gian nan so với đời trước. Dù sao đời trước quân Tây Cảnh Tây Nhung là âm thầm ủng hộ Hô Diên Lộc, lần này lại ở trực tiếp bên ngoài, còn bị tiêu hao nhiều lực lượng như vậy, mấu chốt nhất chính là, hắn nhất định sẽ dùng lực lượng lớn nhất đáp trả Hô Diên Lộc. Sau khi Cơ Lạc để Tây Cương thở một hơi, liền tỉ mỉ viết lại tất cả những chuyện này vào tấu chương, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến kinh thành. Cơ Lạc ở bên trong tấu chương biểu đạt chính là hào khí vạn trượng, tự tin dị thường. Sau khi hoàng đế nhận được tấu chương của Cơ Lạc, trong lòng thật là thoải mái, tối tăm dưới đáy lòng tạm thời bị những chuyện sáng ngời này che lại. Văn võ bá quan trên triều đình cũng thuận ý hoàng đế, tán dương Thái tử anh dũng một phen. Chỉ là cũng vài người có tâm phát hiện hoàng đế vẫn chưa nhắc đến những tướng sĩ Tây Cương bị mất tích, không nói ra nguyên nhân e là không nằm ngoài hai cái, một là những người kia không có tìm được, liền tạm thời không đề cập tới, không cho Tây Nhung biết đến bọn họ còn đang tìm người, để tránh khỏi gặp phải bất trắc, hai là những người kia nói không chừng đã bị tóm hoặc là chết rồi, vào thời điểm nhạy cảm này tốt nhất không cần nhắc đến. Bất kể là loại tình huống nào, đối với một vài người hữu tâm mà nói, e rằng đều là chuyện tốt, đều là một lần cơ hội tốt. Tình hình ở Tây Cương giống như hoa tuyết không ngừng từ Tây Cương truyền tới kinh thành, mặc dù là chiến báo, nhưng khi bọn họ biết được cũng đã qua thời điểm, thế nhưng mỗi ngày hoàng đế nhìn thấy vẫn là vô cùng hãi hùng khiếp vía. Tây Nhung Hô Diên Lộc cùng Cơ Lạc tất nhiên là trở mặt, dùng thủ đoạn cũng từ quang minh chính đại gọi là chiến biến cho đến các hiển linh thông thủ đoạn âm u, chiến báo đưa vào kinh thành ngày hôm nay là Tây Nhung hạ độc vào nguồn nước của Đại Chu, ngày mai chính là Đại Chu mượn gió đốt cháy lương thảo cùng chiến mã của Tây Nhung. Thủ đoạn ngươi tới ta đi tầng tầng lớp lớp, khiến người xem hoa cả mắt, những cũng may là trong những thủ đoạn này, Cơ Lạc cũng không bị thương, người vẫn là thẳng tắp đứng sững ở trong đại quân Tây Cương, trở thành ánh sáng trong mắt quân Tây Cương. Hoàng đế mỗi ngày đều sẽ triệu kiến người của binh bộ đến thảo luận chiến sự, Hàn Tư Ân còn yếu hơn cả văn thần này cũng ở trong đó. Bộ binh cùng hoàng đế nhất trí cho rằng tiếp tục như vậy, cục diện thắng lợi của Đại Chu sẽ lớn hơn Tây Nhung rất nhiều. Tây Nhung bởi vì đô thành có mấy vị hoàng tử cản trở, hậu phương tiếp tế cho biên cảnh bị thiếu nghiêm trọng, đây là điểm yếu lớn nhất của Hô Diên Lộc, chỉ cần vượt qua gián đoạn tiếp tế của bọn họ, vậy đó chính là thời khắc thắng lợi của Đại Chu. Sau khi phân tích xong, trong lúc nhất thời trong lòng hoàng thượng cũng có chút tự hào, nghĩ thầm Tây Nhung vẫn luôn da mặt dày, thỉnh thoảng dùng chút ít âm mưu quấy rầy biên cảnh, lần này Cơ Lạc nếu khiến bọn họ khiếp sợ, vậy người hoàng tử hắn ở trên sử sách cũng có thể lưu lại chiến tích dày đặc. Ý nghĩ của hoàng đế cũng giống như ý nghĩ của tuyệt đại bộ phận đại thần, trong những người bọn họ cũng là tranh đấu lẫn nhau, thế nhưng nếu Đại Chu thắng trận bọn họ cũng thật cao hứng, còn công lao sau khi thắng trận sẽ phân chia như thế nào, bọn họ nhất định sẽ vì chính mình tìm lợi ích tốt nhất, chỉ là đó chỉ là sự tình bên trong nội bộ của bọn họ. Sau đó hai tháng, Tây Nhung cùng Đại Chu mỗi người đều có thắng lợi, mà tổng thể mà nói, Đại Chu chiếm ưu thế, sau khi Tây Nhung bị ngắt tiếp tế, Cơ Lạc càng là dẫn người trực tiếp xông vào cảnh nội Tây Nhung đánh hạ ba tòa thành trì, xem như là đánh thắng một trận vô cùng lớn. Sau khi tin tức truyền tới kinh thành, mọi người đều vui mừng. Khi tất cả mọi người đang hưng phấn, Hàn Tư Ân là người duy nhất không có hé răng. Bởi vì Bạch Văn Hãn tiên phong cánh tả quân kia vẫn luôn không có tin tức, hơn nữa trong chiến báo Cơ Lạc đưa tới, cũng không hề nói đến Bạch Thư một câu. Bạch Thư võ công cao cường, nếu như xuất hiện ở trên chiến trường, một kiếm chặt được mấy cái đầu người Tây Nhung là điều chắc chắn, nhiều ngày như vậy, mặc dù là Cơ Lạc có ý che giấu, thế nhưng Bạch Thư cũng tuyệt đối sẽ không thanh danh không nổi như này. Tướng sĩ vẫn luôn thích nhất loại người anh dũng không gì sánh được, bọn họ kính nể anh hùng. Tình hình hiện tại của Bạch Thư, duy nhất có thể nói chính là y đã âm thầm đi tìm Bạch Văn Hãn, hơn nữa vẫn luôn không tìm được. Chuyện như vậy không che giấu nổi, Hô Diên Lộc bên kia vì muốn mở thêm một con đường, khẳng định cũng sẽ phái người đi tìm Bạch Văn Hãn. Hiện tại thì phải xem, ai sẽ tìm được người trước tiên. Nếu như đám người Bạch Văn Hãn kia bị Tây Nhung bắt được, vậy đối với Cơ Lạc mà nói lại là một hồi biến cố. Cơ Lạc đời này không có ý định cùng Bạch Văn Hãn liên luỵ quá nhiều, thế nhưng Bạch Văn Hãn giống như gai nhọn đã khảm vào trong máu thịt của hắn, hắn không có cách nào lơ là. Đương nhiên đây là tình hình xấu nhất. Hoàng đế mặc dù biết Cơ Lạc coi trọng Bạch Văn Hãn một cách kỳ quái, còn từng bảo vệ Bạch Văn Hãn, hắn cho là Cơ Lạc chỉ là thưởng thức tấm lòng son của Bạch Văn Hãn, cũng không biết Cơ Lạc cùng Bạch Văn Hãn đời trước lại có những ràng buộc ngổn ngang thế kia, cho nên hoàng đế bản năng quên mất Bạch Văn Hãn không có tung tích. Trong mắt hoàng đế, biên quan nào không có người chết. Bạch Văn Hãn cũng là người, chết rồi thì phong thưởng là được. Thời điểm Cơ Lạc đi vào Tây Cương tháng thứ ba, chuyện Hàn Tư Ân nghĩ tới trong lòng giống như là luân hồi xuất hiện. Ngày này, chiến báo Tây Cương vẫn là tám trăm dặm kịch liệt đưa đến kinh thành như trước, hoàng đế vốn là thật cao hứng mở ra tấu chương, hắn cho là lần này sẽ là một tin tức vô cùng tốt, dù sao Tây Nhung vào lúc này cũng đã đến tuyệt cảnh. Sản vật của bọn họ vốn cũng không phong phú, lại thêm việc tiếp tế không đủ, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là cực kỳ không dễ dàng, hoàng đế có lúc nằm mơ đều có thể mơ tới Tây Nhung đầu hàng với Đại Chu. Thế nhưng lần này tấu chương cũng không phải là tin tức tốt gì, tấu chương là Liễu Hổ Thành trình lên, đại ý là nói thời điểm Thái tử dẫn người truy kích và tiêu diệt Tây Nhung Hô Diên Lộc, ở cảnh nội Tây Nhung Lạc Phượng sơn phát hiện tung tích của nhóm người Bạch Văn Hãn, đồng thời người Tây Nhung cũng phát hiện những người này. Nơi nhóm người Bạch Văn Hãn ẩn thân cách Tây Nhung nơi đó tương đối gần. Thái tử một mặt sai người đi bẩm báo với Liễu Hổ Thành việc này, một mặt khăng khăng đi cứu người trước. Sau khi Liễu Hổ Thành biết được tin này, lập tức mang binh đi cứu người, nhưng khi bọn hắn đến nơi xảy ra chuyện, căn bản là không nhìn thấy Thái tử cùng Tây Nhung Hô Diên Lộc. Liễu Hổ Thành đành phải một bên cẩn thận tìm kiếm, một bên viết tấu chương đi vào kinh. Về phần tiếp sau ra làm sao, trước mắt không biết được. Sau khi hoàng đế nhìn thấy tấu chương này, lòng dạ lập tức hụt hơi ho khan một trận. Phía trên cung điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, sau khi hoàng đế ho khan một phen, ném tấu chương đến trước mặt người truyền tin, đỏ mặt, nói: "Nói cho Liễu Hổ Thành nếu không cứu ra Thái tử, trẫm muốn hắn lấy đầu tới gặp." Người truyền tin kia vội dập đầu lạy đáp lại. Hoàng đế liếc mắt nhìn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo hô một tiếng bãi triều. Sau khi cả triều văn võ liếc mắt nhìn nhau đều yên lặng rời đi, Hàn Tư Ân ngược lại là không trở về Hầu phủ của mình, mà là đi vào thăm hoàng đế. Sau khi hoàng đế bãi triều liền trực tiếp vào ngự thư phòng, Nguyên Bảo nhìn thấy hắn ho khan như vậy liền sai người thỉnh Chu thái y. Thời điểm Hàn Tư Ân đi vào, Chu thái y là đang bắt mạch cho hoàng đế. Chu thái y khai cho hoàng đế mấy thang thuốc, lại cẩn thận dặn dò Nguyên Bảo một phen, ý tứ chính là, hoàng đế giận dữ vu tâm, tuyệt đối không thể hao tổn tinh thần. Nguyên Bảo nghe Chu thái y nói chỉ muốn cười khổ, Thái tử sống chết không rõ, hoàng đế làm sao có khả năng không quan tâm. Sau khi Chu thái y rời đi, Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế nói: "Hoàng thượng, tấu chương của Liễu tướng quân là khi đi vào cứu giá Thái tử mới viết, từ Tây Cương đến kinh thành mất khoảng mấy ngày, lúc này hẳn là Liễu tướng quân cũng đã cứu được người rồi, hoàng thượng không cần quá mức lo lắng." Hoàng đế nghe lời này lắc lắc đầu, khí phách phong hoa trên mặt trước đó vài ngày cũng không có, hắn uể oải nói: "Ngươi cũng nghe được, Thái tử đi vào chính là địa giới Tây Nhung, nếu thật là có tin tức của nhóm người Bạch Văn Hãn thì còn tốt, mà nếu là Hô Diên Lộc cố ý đặt bẫy, vậy Thái tử lần này sợ là khó chạy thoát." Hàn Tư Ân rũ mắt nói: "Nếu Thái tử đã dám đuổi tới địa giới Tây Nhung, vậy cũng xác định được chỗ kia đã bị Tây Cương khống chế. Trên tay Hô Diên Lộc cũng chỉ có ngần ấy binh lực, mấy ngày nay tiêu hao gần như không còn, không được việc lớn." "Hi vọng như vậy." Hoàng đế nói, sau đó hắn trầm mặc một chút nói: "Hàn Tư Ân, ngươi cảm thấy trẫm có nên vào lúc này trước khi sự tình càng trở nên ác liệt, phái sứ giả đi vào đô thành Tây Nhung một chuyến hay không?" Hàn Tư Ân nghe nói lời này, da mặt động liên tục cũng không có nhúc nhích một chút, hắn nhàn nhạt nói: "Vi thần hiểu được hoàng thượng là lo lắng cho Thái tử, chỉ là lúc này phái sứ giả liền mang ý nghĩa cầu hoà, nếu như Thái tử bình yên vô sự, lúc này phái sứ giả đi sợ là sẽ không thích hợp, còn sẽ mất đi tiên cơ, huống hồ sở dĩ Thái tử ở biên trực tiếp đi vào Tây Nhung như vậy, cũng là không muốn biên quan ngày sau có nhiều biến hóa. Hoàng thượng, không bằng đợi thêm mấy ngày đi, sau khi có tin tức xác thực của Thái tử, rồi ra quyết định cũng được." Hoàng đế nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hàn Tư Ân, đáy lòng cũng bình tĩnh lại, hắn nghĩ, chính mình như vậy là có chút cử chỉ điên rồ. Hiện tại, người không thể hoảng loạn nhất chính là hoàng đế hắn. Nghĩ tới đây, hoàng đế ngồi ngay ngắn người lại, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Vạn An hầu nghe lệnh." Hàn Tư Ân đứng ở trước mặt hoàng thượng, hoàng đế híp mắt nói: "Thái tử hiện tại tung tích không rõ, thế cuộc kinh thành tất nhiên sẽ phát sinh rung chuyển, trẫm muốn ngươi phải luôn chú ý, nếu như phát hiện có người có lòng dạ khác, bất kể là ai, đều bắt người lại." Hàn Tư Ân nói: "Vi thần tuân chỉ." Tung tích Cơ Lạc không rõ, trên triều đình vừa bắt đầu còn có thể ổn định, thế nhưng nửa tháng sau, lòng người liền có chút táo bạo. Tất cả mọi người đang nghĩ, lâu như vậy rồi, Thái tử sợ là không xong. Tiện đà liền có người liên tưởng đến, nếu như Thái tử không còn, vậy hoàng tử ở kinh thành ai có thể ngồi lên vị trí kia. Lúc này Đại hoàng tử thân phận thanh bạch duy nhất ở kinh thành đã trở thành người được hoan nghênh nhất. Mà người đầu tiên không nhịn được mà hành động chính là Hàn Quốc công phủ, Hàn Quốc công phủ thông qua quan hệ quanh co khúc khuỷu của các tiệm hàng nhà mình, giấu thư ở bên trong bánh màn thầu chuẩn bị đưa cho Cơ Hoài bị giam giữ. Chỉ là bánh màn thầu này còn chưa đến được tay Cơ Hoài, Hàn Tư Ân đã dẫn người tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]