Chương trước
Chương sau
Chuyện hoàng đế đã dặn dò, hiệu suất làm việc luôn cao, thời điểm Hàn Tư Ân đi vào nhìn phủ đệ của mình, hai chữ Lý phủ lúc trước đã đổi thành bốn chữ Vạn An hầu phủ, chữ trên cửa vẫn là hoàng đế tự tay đề viết, có thể thấy được sủng tín của hoàng đế dành cho Hàn Tư Ân.
Kỳ thực hoàng đế đột nhiên phong thưởng Hàn Tư Ân thành Hầu gia, vẫn vấp phải sự bất mãn của rất nhiều triều thần, một cái Thế tử cùng một cái Hầu gia, sự chênh lệch vẫn là lớn lắm.
Thân phận thế tử này nói không chừng cả đời cũng chỉ có thể là một Thế tử, còn Hầu gia, cho dù là chết rồi, thì đó vẫn là Hầu gia quyền cao chức trọng.
Một lão Ngự Sử đề xuất ra việc phong thưởng Hàn Tư Ân thành Hầu gia không thích hợp, theo như thông lệ, được phong thành Hầu gia, ngoại trừ là chi thất của hoàng gia, thì còn có là tước vị tổ tiên truyền xuống, vẫn còn một người nữa, chính là ở biên quan chém giết cả đời, là võ tướng có công lao to lớn, cuối cùng cởi giáp về quê mới được phong hào, là văn thần, có ai được phong hào Hầu gia đâu?
Lão Ngự Sử nói có sách, mách có chứng mười phần có đạo lý, dẫn đến một đám người tán thưởng. Sau đó hoàng đế hiếm khi tùy hứng tức giận, hắn cầm cái nghiên mực ngự dụng trực tiếp ném qua, ném bể luôn cái đầu của lão Ngự Sử.
Sau đó hoàng đế đem công lao của Hàn Tư Ân những năm này tỉ mỉ nói lại một phen, nói xong, hoàng đế quét mắt đến quần thần trên triều đình, hỏi: "Những chuyện Hàn Tư Ân đã làm, có cái nào không phải công lao to lớn? Cái nào không phải vì quốc gia mà tảo trừ sâu mọt? Các ngươi phản đối hắn thăng quan là vì cái gì? Chẳng lẽ các ngươi đều có lòng lang dạ sói muốn tham nhũng hối lộ?"
Hoàng đế nói mấy cái nay, tiếng ho khan không ngừng, không có ai muốn đem bốn chữ lòng lang dạ sói này xếp vào lên đầu mình, tại thêm vào thần sắc hoàng đế rõ ràng không phải rất tốt, cho nên bọn họ chỉ có thể khẩn cầu hoàng đế bớt giận, vạn vạn đừng bởi vì chuyện này chọc tức thân thể.
Cơ Lạc ở trên triều đình mắt lạnh nhìn tất cả những thứ này, hắn cảm thấy Hàn Tư Ân cũng thực sự là không dễ dàng. Những việc này kỳ thực đặt ở bất cứ trên người ai, thì đều là công lao sắt thép, thế nhưng đặt ở trên người Hàn Tư Ân, không biết hắn tại sao cứ bị người không thích như thế.
Nếu là xét nhà những người có quan hệ phức tạp mà chọc giận một vài người sau lưng, vậy thì những hạng người thanh lưu kia cũng nên kính nể hắn đi, nhưng đáng tiếc thanh lưu chi sĩ trên triều đình cũng không thích Hàn Tư Ân. Bọn họ luôn cảm thấy Hàn Tư Ân không có một chút nhân tình, đối xử với người nhà cũng mười phần lãnh khốc, mười phần bất hiếu.
Thỉnh thoảng nhắc đến Hàn Tư Ân đều trực tiếp lắc đầu, thật giống như hắn đã làm chuyện khi sư diệt tổ người người oán trách vậy.
Chỉ là những triều thần này có hung hăng ra sao, có biểu đạt chính mình bất mãn ra sao, hoàng đế chính là yêu thích tính tình Hàn Tư Ân như vậy, còn đặc biệt cưng chìu. Cơ Lạc cảm thấy chính mình cực kỳ thích xem dáng vẻ bất đắc dĩ của các triều thần trên cung điện, hắn cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.
Hắn nghĩ, nếu là có ngày chính mình leo lên bảo tọa thiên hạ chí tôn này, nhất định cũng phải càng thêm cưng chìu Hàn Tư Ân, để y vẫn cứ hống hách như vậy, hắn lại mắt lạnh nhìn những người đùa bỡn quyền mưu bị Hàn Tư Ân chọc tức đến thổ huyết nói không ra lời.
Những chuyện trên triều đình kia, Hàn Tư Ân là không để ý tới. Hàn Tư Ân hiện đang nhìn phủ đệ của mình, cảm thấy cực kỳ thoả mãn, các loại trang trí trong Hầu phủ đều cực kỳ tinh xảo, có một phần vẫn là hoàng đế mệnh phủ nội vụ tự mình bố trí, chi tiết nho nhỏ cũng được làm cực kỳ tinh mỹ.
Mà Hàn Trác cũng làm như những gì hắn nói, sai người gióng trống khua chiêng khênh của hồi môn của Vương thị đến Vạn An hầu phủ. Đương nhiên, cũng không thể nói là còn nguyên, dù sao những năm này Hàn lão phu nhân cùng Liễu thị đã từng lén lút trộm dùng một ít, ngân phiếu bên trong của hồi môn sớm đã không còn, một ít trang sức và đồ hòm tốt mã đã bị các loại nguyên nhân mà bán cho những người khác của quốc công phủ, chỉ là bọn họ rốt cuộc cũng không dám quá phận quá đáng, của hồi môn vẫn còn lưu lại chút đồ vật tinh xảo, vẫn luôn đặt ở trong nhà kho.
Hàn Tư Ân là trực tiếp mở ra của hồi môn, vải vóc tinh mỹ bên trong gì gì đó vì không được bảo dưỡng tốt, hiện tại đã có chút hư hại. Còn có chút trâm cài tóc của nữ tử, sau khi Hàn Tư Ân mở ra, tùy ý lật tới lật lui một chút, cũng cho người nhấc toàn bộ những thứ đồ này đến Ung quận vương phủ, đưa cho Hàn Minh Châu.
Hàn Tư Ân không phải người thích chiếm tiện nghi, những thứ này là của Vương thị, là nàng để lại cho con cái của chính mình, nhi tử của nàng đã chết không dùng được những thứ này, thì còn lại đứa đến cho nhi nữ của nàng đi.
Bên trong của hồi môn của Vương thị vẫn rất nhiều, lục tục nhấc đến Ung quận vương phủ, so với khi nhà bình thường gả nhi nữ còn khiến người khác chú ý hơn. Hàn Minh Châu vì phản ứng khi mang thai rất lớn mà đang nằm trên giường nghỉ ngơi, sau khi nghe được tin, nhìn thấy đồ vật được nhấc đến trong sân nhà mình, hơi ửng đỏ vành mắt, Cơ Việt sợ nàng xúc động, vội vàng tiến lên an ủi.
Ung quận vương phủ người người nhìn nhau, đến ngay cả Ung quận vương cũng mười phần kinh ngạc quan hệ giữa Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu dĩ nhiên lại tốt như thế. Người của Ung quận vương phủ vì chuyện này mà đối với Hàn Minh Châu càng kính trọng, này cũng là chuyện đương nhiên.
Hàn Tư Ân không có nghĩ nhiều như thế, hắn hiện tại đang suy nghĩ mình nên ở đâu. Vạn An hầu phủ đã dọn dẹp xong, đồ vật bên trong rất phù hợp với ý mình, tỳ nữ hoàng đế ban xuống mấy người rồi, không quản hoàng đế dùng tâm tư gì ban xuống những tỳ nữ này, Hàn Tư Ân đều quyết định dùng những người được nuôi dưỡng cực kỳ tốt này như tỳ nữ.
Tiểu tư hắn có thể mua mấy người, hộ vệ gì gì đó, hắn làm Hầu gia, hoàng đế đã ban xuống thị vệ luôn rồi.
Nếu là dọn nhà, đồ vật của hắn rất ít, nửa canh giờ liền có thể chuyển xong, thế nhưng Hàn Tư Ân có chút không muốn dọn nhà, hắn cảm thấy ở Hàn Quốc công phủ cũng tốt lắm.
Địa vị của hắn bây giờ cũng tương đương như Hàn Quốc công, chủ nhân hạ nhân của Hàn Quốc công phủ thấy hắn đều rất sợ sệt, hắn cảm thấy thần sắc như vậy rất thú vị, hắn rất muốn nhìn nhiều một chút.
Khác với thái độ xem cuộc vui của Hàn Tư Ân, Bạch Thư là thật sự không thích Hàn Quốc công phủ, hạ nhân của Hàn Quốc công phủ đối với quan hệ của y và Hàn Tư Ân luôn có đủ loại suy đoán, bọn họ không dám nói trước mặt, nhưng khi âm thầm riêng tư vẫn cứ bàn tán này nọ. Thêm vào mỗi khi trời tối người yên, y lại sẽ nghĩ tới Hàn Trác chỉ vào mũi của y mà mắng, thật giống như chính mình đã làm ra cái chuyện tội ác tày trời gì vậy, trong lòng khó mà bình lặng được.
Tuy rằng Bạch Thư cũng lén lút hạ dược vào trong trà của Hàn Trác, làm cho tinh lực của hắn đôi lúc sẽ ngắn đi, mà y vẫn cứ không thích nơi này. Y là thích phủ mới của Hàn Tư Ân, nơi đó Hàn Tư Ân là chủ nhân, vừa thanh tịnh hoàn cảnh lại tốt.
So với Vạn An hầu phủ, Hàn Quốc công phủ ở trong mắt của Bạch Thư, chính là nơi vô cùng thối nát.
Chỉ là Bạch Thư cũng chỉ nghĩ như vậy một chút, y cũng không có nói cho Hàn Tư Ân. Mà khiến Bạch Thư kinh ngạc chính là, Hàn Tư Ân ở Hàn Quốc công phủ mấy ngày, liền sai người chuyển vào Vạn An hầu phủ.
Dựa theo Hàn Tư Ân nói, nếu như hắn đã là Hầu gia, ở quốc công phủ nhà người ta cũng không quá thích hợp.
Cho dù là vậy, Bạch Thư cũng thật cao hứng, chờ Hàn Tư Ân thu dọn hành lý xong, Bạch Thư nhìn chúng nó rời khỏi quốc công phủ tiến vào Vạn An hầu phủ.
Chờ hết thảy của Vạn An hầu phủ đều ổn định rồi, Bạch Thư mới tâm tình tung bay đi vào cung.
Y bắt đầu thực hiện chức trách của chính mình, làm một cấm quân giáo đầu hợp lệ.
Hoàng đế cũng không gặp Bạch Thư, trực tiếp phái y đi. Bạch Thư cũng không có cảm thấy thất vọng hay khó chịu, sau khi y đến sân huấn luyện của cấm quân, tự nhiên là có người muốn khiêu khích y.
Bạch Thư lười nói nhiều với bọn họ, dưới cái nhìn của y, chuyện có thể quang minh chính đại dùng vũ lực giải quyết, thì sẽ không dùng miệng. Vì vậy sân huấn luyện của cấm quân trở thành nơi tốt nhất để Bạch Thư phát huy tài năng của mình.
Y đem mấy cái cấm quân đến đây đều đá gục xuống. Tuy rằng không lao lực, thế nhưng đánh ngã tất cả mọi người vẫn còn có chút mệt.
Bạch Thư nhìn những người đang nắm úp sấp rầm rì trên sân huấn luyện nằm, bẻ bẻ khấc tay, sau khi tiếng bẻ khấc tay khanh khách vang lên, y liếc mắt nhìn những người này. Rất bình thường mà liếc mắt một cái, mà người bị y nhìn đều ở trong lòng chửi má nó, bọn họ cảm thấy Bạch Thư đây là đang nói bọn họ là phế vật.
Bạch Thư không phản ứng bọn họ, sau đó im lặng không lên tiếng xuất cung. Từ lúc vào cung đến khi xuất cung, Bạch Thư chẳng hề nói một câu.
Sau khi Cơ Lạc biết được chuyện này, sửng sốt một chút rồi cười, cảm thấy tính tình khốc liệt của Bạch Thư này cùng tính tình hung hăng của Hàn Tư Ân kia thật giống nhau, đều rất dễ dàng đắc tội người khác.
Hắn đem chuyện Bạch Thư không theo lý đè xuống. Phụ hoàng hắn rất không thích Bạch Thư, cũng sẽ không quan tâm kỹ càng, nói theo một cách khác, trên phương diện ra cung vào cung, Bạch Thư có tự do rất lớn.
Bạch Thư thẳng đến Vạn An hầu phủ, y ở kinh thành không có nơi ở, y cũng chưa hề nghĩ tới mua cái nhà mà ở. Y cảm thấy chính mình nhà của Hàn Tư Ân, hoàn toàn là không có vấn đề gì.
Bạch Thư theo thói quen nhảy tường mà vào, lần này cũng không ngoại lệ. Hàn Tư Ân đã chuẩn bị chỗ ở trong Hầu phủ cho y, cách phòng ở của Hàn Tư Ân không tính là xa, mà Bạch Thư không thích, y càng muốn ở cùng một chỗ với Hàn Tư Ân hơn, giống như khi ở Tây Cương ấy.
Chỉ là từ khi y trở lại kinh thành, tiến vào Hàn Quốc công phủ, y liền không có ở cùng một chỗ với Hàn Tư Ân nữa, miệng người kinh thành quá hỗn tạp, y hiểu rõ.
Bạch Thư mới vừa nhảy vào sân của Hàn Tư Ân, đã nghe đến thanh âm lạnh lùng của Hàn Tư Ân: "Cút."
Bạch Thư sửng sốt một chút, Hàn Tư Ân thích đặt ở hành lang một cái giường mềm, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền nằm ở phía trên đọc sách. Lúc này hắn đang ngồi ở trên nhuyễn giường, ánh mắt băng lãnh nhìn tỳ nữ đang quỳ trên đất, những người khác thì lại quỳ ở chỗ xa xa một chút.
Trong tay tỳ nữ kia còn cầm cái áo choàng, Bạch Thư nhướng nhướng mày, liếc mắt một cái đã biết tình hình trước mắt. Dung mạo bây giờ của Hàn Tư Ân luôn cho người ta một loại ảo giác, khiến họ cảm thấy Thế tử lục thân không nhận trong lời đồn kia sẽ không phải là hắn.
Tỳ nữ mỹ mạo là hoàng đế ban thưởng, thấy được dáng vẻ của chủ nhân vô cùng tốt, trong lòng luôn sẽ xuất hiện ra những ý nghĩ khác.
Trong lòng Bạch Thư rất không thoải mái, y tiến lên nhặt lấy áo choàng trong tay tỳ nữ, từ từ đi đến bên người Hàn Tư Ân, phủ thêm áo cho hắn, sau đó Bạch Thư nhỏ giọng nói: "Huynh đọc sách dễ dàng ngủ mất, khoác thêm áo vào, miễn cho cảm lạnh."
Hàn Tư Ân bình tĩnh liếc mắt nhìn Bạch Thư hai tay nắm chặt, khớp xương có chút trắng trắng, hắn rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói câu: "Tất cả đi xuống, sau đó không có dặn dò không cần hầu hạ bên người."
Mấy cô tỳ nữ như được đặc xá, sau khi dập đầu lạy thì lập tức rời đi.
Hàn Tư Ân co lấy áo choàng, nói: "Bây giờ khí trời vẫn chưa quá nóng, sao lại cả người mồ hôi trở về thế."
Trong lòng Bạch Thư còn đang vì vô thức thân cận với Hàn Tư Ân mà nhảy nhót, bỗng nhiên nghe nói như thế, y mờ mịt cúi đầu ngửi ngửi cái mùi trên người mình, quả nhiên là có mùi mồ hôi.
Sắc mặt Bạch Thư ửng đỏ, có chút quẫn bách nói: "Ta đi tắm." Nói xong cũng chạy.
Hàn Tư Ân giương mắt nhìn y một chút, ánh mắt bình tĩnh lại thâm thúy.
Lại nói, hắn trở thành Hầu gia, ngày hôm nay còn bổ khuyết, lẽ ra nên mở tiệc mời khách náo nhiệt một phen, mà Hàn Tư Ân không có thói quen này, cũng không cảm thấy chính mình có bạn bè quan hệ tốt nào mà cần phải mở yến tiệc chúc mừng.
Hắn vào ở Hầu phủ này có chút tùy tiện vội vàng, trù nương của hậu trù cũng không tìm được người nào vừa y, tỳ nữ trong cung ngược lại là có thể làm chút điểm tâm, thế nhưng cơm nước lại làm không được lắm.
Đêm nay, Hàn Tư Ân liền sai người đặt một bàn đồ ăn ở tửu lâu bên ngoài, xem như là ăn mừng bổ khuyết cùng ngày đầu tiên Bạch Thư nhậm chức.
Hầu phủ rộng lớn tĩnh lặng có chút khiến người sợ sệt, mà Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân rất yêu thích bầu không khí như thế này.
Sau bữa cơm chiều, Hàn Tư Ân liền trở về phòng của mình, viện của Bạch Thư ở sát vách.
Hàn Tư Ân nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, kỳ thực, một chữ hắn cũng không nghiêm túc nhìn xuống, chỉ là ngủ không được, nếu không xem chút gì, luôn cảm thấy đêm rất dài.
Thời điểm khuya khoắt, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, ngoài cửa sổ lại truyền đến âm thanh hì hì sách sách, sau đó liền thấy được Bạch Thư vươn thân thể, từ trên cửa sổ nhảy vào trong phòng của hắn.
Bạch Thư nhìn thấy Hàn Tư Ân đang trợn tròn mắt nhìn y, sắc mặt y hơi đỏ lên, có chút sốt sắng bóp bóp góc áo, cuối cùng y đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, nhỏ giọng nói: "Hàn Tư Ân, ta muốn ngủ chung với huynh."
Bạch Thư nói cái này, chỉ đơn giản là ý trên mặt chữ, mà dưới bầu không khí này, lời này hiện ra đặc biệt ám muội. Hàn Tư Ân nhíu mày, Bạch Thư coi như hắn đồng ý, liền trực tiếp bò lên trên giường của Hàn Tư Ân.
Đây là lần thứ hai Bạch Thư làm như vậy rồi, động tác không phải rất nhuần nhuyễn, vội vàng lại trúc trắc.
ChờBạch Thư nằm vào bên trong, y lại nhỏ giọng hỏi: "Hàn Tư Ân, ta muốn hônhuynh, có được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.