Chương trước
Chương sau
Thời điểm Hàn Tư Ân nói chuyện này, vẫn luôn nhìn Hàn Trác.
Hàn Trác ở trong nhóm người cảm thấy có tầm mắt vẫn luôn hướng về mình, hắn bất động thanh sắc cúi đầu, ánh mắt cùng Hàn Tư Ân ở trong xe ngựa giao nhau.
Sắc mặt Hàn Tư Ân như thế nào, Hàn Trác cũng không rõ ràng, hắn thậm chí còn không cảm nhận được lãnh ý trong mắt Hàn Tư Ân, nhưng đôi mắt kia cứ thẳng tắp đối diện với mình như vậy, điều này làm cho Hàn Trác cảm thấy có chút chật vật, chính mình thật giống như bị một con rắn lạnh lùng theo dõi, cả người lạnh toát, cực kỳ không thoải mái.
Thời điểm thái giám trong cung tiến lên tại xác nhận thương thế của Hàn Tư Ân và Cơ Lạc, Hàn Trác cũng tiến lên, Cơ Lạc làm bộ chính mình bị thương, rất "suy yếu" nằm ở trong xe ngựa, vẫn luôn nhắm mắt lại, không cùng bọn họ nói bất kỳ câu gì.
Ngược lại là Hàn Tư Ân, vẫn luôn mở mắt nhìn, khi thái giám trong cung cùng Hàn Trác đi đến xe ngựa xác nhận thương thế, Hàn Tư Ân vẫn cùng cung nhân lên tiếng chào hỏi, ngữ khí ôn hòa, nửa thật nửa đùa nói: "Nếu như hoàng thượng hỏi đến tình hình của ta, làm phiền công công báo cho hoàng thượng, ta hi vọng có thể được hoàng thượng bảo vệ, để Chu thái y tiếp tục chữa trị cho ta, dù sao lão cũng là người quen thuộc tình trạng thân thể của ta nhất."
Thái giám trong cung vừa nghe lời này, nở nụ cười, không đáp ứng cũng không từ chối nói: "Thế tử yên tâm, vạn tuế gia là mong nhớ Thế tử."
Hàn Trác bên cạnh vội ho một tiếng, trừng Hàn Tư Ân một cái, trên mặt thoạt nhìn thật khoan dung, hắn khuyên lơn: "Hoàng thượng trăm công nghìn việc, Chu thái y lại lớn tuổi, ngươi cũng không cần đi làm loạn thêm. Trong phủ biết ngươi bị thương, đã sớm loạn cả lên, lại biết được ngày hôm nay ngươi quay về, đã sớm cho người mời ngự y trong cung, vẫn luôn chờ ngươi đấy."
Nói xong lời này, Hàn Trác lại nhìn về phía Bạch Thư, cố ý mở miệng nói: "Lần này còn cần cảm ơn Bạch tướng quân cùng Bạch công tử đã cứu khuyển tử, Bạch tướng quân cùng Bạch công tử võ nghệ cao cường, thật sự là khiến người ngưỡng mộ, ngày khác chắc chắn đến nhà tạ ơn."
Bạch Thư nghe Hàn Trác nói vậy, cúi đầu, lộ ra biểu tình tựa như ngươi đang nói cái gì vậy, y lắc đầu nói: "Nếu như võ công của chúng ta giỏi, Tam hoàng tử cùng Hàn Tư Ân cũng sẽ không bị thương, nói cho cùng vẫn là người ám sát Tam hoàng tử cùng Hàn Tư Ân có võ công giỏi mới phải đấy."
Bạch Thư nói những câu này, ngữ khí tràn đầy tức giận, nghe tới cực kỳ nghiêm túc, tựa như y đang nói thật vậy.
Mắt thấy nụ cười trên mặt Hàn Trác còn sâu hơn, Bạch Thư còn muốn nhân cơ hội nói thêm, nhưng trước khi y mở miệng, Hàn Tư Ân đã hơi động đậy thân thể, bắt lấy tay y.
Bạch Thư vì động Tác của Hàn Tư Ân hơi sững sờ, sau đó liền kinh ngạc nhìn bàn tay hai người nắm vào nhau.
Động tác của Hàn Tư Ân rất nhanh, hắn thật giống bị ấm áp trong lòng bàn tay của Bạch Thư làm bỏng vậy, sau khi đụng vào Bạch Thư một cái, lập tức điều chỉnh thân thể của mình, ngồi thẳng lại.
Sau đó, hắn nhấc mí mắt nhìn về phía Hàn Trác, đại khái bởi vì đáy lòng phiền muộn, ánh mắt của hắn nhàn nhàn lành lạnh, còn đang ở trước mặt thái giám, vẫn từng chữ từng câu không khách khí nói: "Cũng không phải là ta không tin y thuật của ngự y, ta chỉ là đột nhiên nhớ lại năm đó cũng có thái y xem bệnh cho ta, lại cũng khai thuốc nhiều năm, mà bên trong đều bị người bỏ độc, mỗi lần ngự y đến đây bắt mạch đều không tra được. Chưa biết chừng cõi đời này lại có những người nhìn ta không thuận mắt như thế, muốn giết ta, nhưng ta không chết được, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn. Ngẫm lại, còn rất thú vị."
Hàn Trác vì Hàn Tư Ân nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngay cả thái giám bên cạnh cũng bị ngôn từ táo bạo của Hàn Tư Ân làm cho giật mình. Trong quan điểm của bọn họ, không quản trong lòng nghĩ ra sao, có chứng cứ nội trạch hãm hại mình hay không, nhưng từ xưa tới nay, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hoặc ít nhất cũng không thể ngoài mặt mà nói trắng ra như vậy được.
Hiện tại Hàn Tư Ân không chỉ nói, mà còn nói thẳng mặt Hàn Trác, quả thực chính là khắp nơi tát lên mặt Hàn Trác. Thái giám trong cung cảm thấy, nhìn cả Đại Chu này, có thể làm được như vậy, chỉ có mình Hàn Tư Ân.
Hắn sẽ không sợ Hàn Trác trở mặt, cáo trạng hắn tội bất hiếu sao?
Thái giám trong cung từng nghe qua phong cách làm việc của Thế tử này, không dám nhìn thần sắc Hàn Tư Ân. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng, mà khóe mắt vẫn không nhịn được len lén liếc hướng về Hàn Quốc công bên cạnh.
Chỉ thấy sắc mặt Hàn Trác biến hóa qua lại, sắc mặt vừa khó coi vừa kinh sợ, cuối cùng Hàn Trác trầm trọng, thở dài một cái nói: "Ngươi quanh năm bị bệnh nằm trên giường, lại bị tâm phúc phản bội, không dễ dàng tin tưởng người khác cũng là chuyện bình thường, chỉ là..."
"Bình thường là tốt rồi." Hàn Tư Ân lười nghe Hàn Trác đứng đó nói những lời thâm minh đại nghĩa, hắn chặn lại những lời Hàn Trác còn muốn nói,: "Thân thể ta có chút suy yếu, cánh tay rất đau đớn, hoàng thượng đang chờ công công hồi cung đáp lời, những việc nhà này đó, chúng ta ở đây cũng không cần nói thêm."
Sắc mặt chính là ngươi không để ý đến tâm tình hoàng đế, Hàn Trác nhìn thần sắc của hắn, nhìn đến mười phần đau răng.
Thái giám vừa nghe lời này, lập tức tiến lên một bước, cười làm lành nói: "Thế tử bị ám sát, hoàng thượng mười phần tức giận, hoàng thượng đau lòng Thế tử, nói là để Thế tử chữa khỏi thương thế, rồi bao giờ vào cung bẩm báo là được."
Thế nhân đều biết hoàng thượng không thích Tam hoàng tử, cho nên dĩ nhiên cảm thấy lần này hoàng đế tức giận là vì Hàn Tư Ân. Đặc biệt là cung nhân, trong lòng càng giống như có một cái cân, cho dù có đố kị với địa vị của Hàn Tư Ân trong lòng hoàng thượng ra sao, thái độ trên mặt vẫn quy cách cao hơn người bình thường.
Lời này khiến sắc mặt Hàn Trác càng thối hơn, Hàn Tư Ân thì lại trịnh trọng hướng về hoàng cung, ôm tay cung kính nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng nâng đỡ, trong lòng cảm động đến rơi nước mắt."
Thái giám trong cung nhìn thấy thái độ của Hàn Tư Ân đối với hoàng đế như vậy, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần.
Sau đó thái giám hộ tống người của Cơ Lạc rời đi, Hàn Trác thì lại tiếp Hàn Tư Ân, mang hắn về hướng quốc công phủ.
Trong lòng Bạch Thư thật sự không muốn để Hàn Tư Ân về cái quốc công phủ kia, y không có niềm tin như Hàn Tư Ân. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, y sợ những người của quốc công phủ kia nóng hỏng đầu óc, mà khi trần ai lạc định*, nói cái gì cũng đều đã trễ rồi.
*Mọi việc đều được định đoạt, đã được kết thúc rồi.
Chỉ là nơi này là kinh thành, Hàn Trác là phụ thân của Hàn Tư Ân, y đối với quốc công phủ mà nói chỉ là người xa lạ, ngay cả cơ hội quang minh chính đại ở bên cạnh Hàn Tư Ân cũng không có.
Dưới ánh mắt của Bạch Văn Hãn, Bạch Thư đành phải từ trong xe ngựa đi ra, có chút khó chịu nhìn xe ngựa của Hàn Tư Ân cách mình càng ngày càng xa.
Bạch Văn Hãn nhìn biểu tình trên mặt đệ đệ mình, trong lòng có một tia quái lạ, hắn cảm thấy đệ đệ đối với Hàn Tư Ân tựa hồ có chút thân cận thái quá, như trúng tà vậy.
Chỉ là không quản trong lòng Bạch Thư nghĩ như thế nào, Bạch Văn Hãn vẫn đem người kéo về phủ tướng quân. Bọn họ họ Bạch, cũng không có quyền hỏi đến chuyện nhà của Hàn Quốc công phủ.
Hàn Trác đem Hàn Tư Ân mang về quốc công phủ, liền để chính hắn hồi Phương Lan viện.
Sau đó, tiểu bối Hàn Quốc công phủ đều nhân cơ hội đi vào thăm hỏi, hoặc là nói đi xem thương thế của Hàn Tư Ân đến cùng là như thế nào.
Sau đó, tại cửa Phương Lan viện, Hàn Tư Ân chặn lại tất cả những người đến thăm hắn. Vốn là tam phòng Hàn Duyệt Thanh có ý định muốn xông vào, muốn thừa dịp Hàn Tư Ân bị thương, nói mát một chút.
Kết quả Hàn Tư Ân đứng ở cửa Phương Lan viện, chỉ lành lạnh liếc hắn một cái, không nhanh không chậm nói: "Nếu như cảm thấy độ tồn tại quá thấp, chờ ta vào cung, có thể giúp ngươi ở trước mặt hoàng thượng nói đến tam thúc, khiến hoàng thượng suy nghĩ về tam thúc nhiều lên một chút, để tam thúc làm việc tích cực hơn một chút, sớm ngày hồi kinh cùng ngươi đoàn tụ."
Hàn Tư Ân vừa nói, ý định hả giận của Hàn Duyệt Thanh liền lùn mấy phần, hắn há miệng còn muốn nói thêm, lại bị Hàn Duyệt Trung kéo một cái.
Hàn Duyệt Trung nhìn Hàn Tư Ân cười nói: "Chúng ta nghe nói Tam đệ ngươi bị đâm trúng, đều rất lo lắng, nếu Tam đệ không muốn chúng ta tới thăm, vậy chúng ta trở về là được rồi."
Sau khi hắn nói xong, Hàn Tư Ân cười nhạo một tiếng, hắn nhìn Hàn Duyệt Trung, nhàn nhạt nói: "Ngươi, một không có công danh, hai không chức tước, ta chính là Thế tử triều đình thân phong, tuy rằng ngoài miệng nói là huynh đệ trong nhà, nhưng cuối cùng vẫn là thân phận bất đồng, gặp mặt cũng nên có lễ nghi đi. Trước đây là ta không tính toán với các ngươi, hiện tại cũng đã trưởng thành rồi, còn định tiếp tục giả câm vờ điếc coi mình là trẻ con ba tuổi cũng không tốt lắm đâu."
Hàn Duyệt Trung bị Hàn Tư Ân nói một câu như lột đi da mặt, thần sắc đại biến, còn không chờ hắn hé răng, Hàn Tư Ân liền nhẹ nhàng nói tiếp: "Ngũ hoàng tử này còn chưa làm hoàng đế, ngươi đã tự coi mình là quốc cữu đương triều rồi à? Không bằng hai ngày nữa ta ở trước mặt hoàng thượng cũng giúp ngươi nói chuyện này một chút? Sớm cho ngươi trở thành quốc cữu?"
Nói xong lời này, Hàn Tư Ân bảo An Thảo đóng đại môn Phương Lan viện lại. Đại môn loảng xoảng một tiếng đóng lại, Hàn Duyệt Trung ngoài cửa đều trợn tròn mắt. Hắn nhìn Hàn Duyệt Thanh một chút, sau đó thấp giọng nói: "Ngày hôm nay tâm tình hắn không tốt, chúng ta đi về trước đi." Nói xong lời này, Hàn Duyệt Trung miễn cưỡng lộ ra nụ cười bình tĩnh, sau đó liền rời đi, hắn không xác định được Hàn Tư Ân nói thật hay giả, thế nhưng việc này vẫn phải cũng cha hắn nói qua một chút mới được.
Hàn Duyệt Trung rời đi, những người khác liếc nhìn lẫn nhau, vừa nhìn về phía Hàn Minh Châu sắc mặt phức tạp, rồi đều tự tìm cớ trở về viện của chính mình.
Hàn Minh Châu đứng ở cửa Phương Lan viện, đứng hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gõ cửa, đưa thuốc trị thương tốt nhất cho nha đầu bên trong.
Hàn Tư Ân về đến Phương Lan viện, kỳ thực đã có chút đi không nổi, dù sao nội thể hắn rất kém, lại chảy nhiều máu như vậy, đầu váng mắt hoa là tránh không được.
Trầm Hương cùng Bích Hoa đến dìu hắn vào phòng, Hàn Tư Ân nằm ở trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bức tranh trên bàn, tranh này là Bạch Thư vẽ hắn.
Cũng bởi vì Bạch Thư đột nhiên đến như thế, mới có thể cứu hắn.
Hàn Tư Ân nghĩ tới đây, nhắm chặt mắt lại, hiện tại quan trọng nhất là nghỉ ngơi, những cái khác để sau này rồi nói.
Thời điểm Hàn Tư Ân chú ý tới bức tranh, Bích Hoa tim đập mười phần gấp gáp, sau khi Hàn Tư Ân nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái ngủ say, nàng và Trầm Hương rời phòng, sau đó mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bích Hoa nhìn về phía Trầm Hương vỗ vỗ ngực, nói: "Nếu như Thế tử mở miệng hỏi tại sao trong phòng đột nhiên xuất hiện bức tranh, ta cũng không biết nên làm sao lên tiếng."
Trầm Hương rũ mắt, nói: "Bên trong phòng nhiều hơn cái gì, ít đi cái gì, Thế tử so với chúng ta lại càng rõ, ngươi cũng không cần dọa chính mình." Bích Hoa gật gật đầu, sắc mặt vẫn rất khó nhìn.
Hàn Tư Ân ở quốc công phủ nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, hắn vào cung. Thời điểm Hàn Tư Ân vào cung, trái tim của tất cả mọi người trong quốc công phủ đều đập bình bịch.
Đặc biệt là tam phòng cùng chi thứ hai bị Hàn Tư Ân uy hiếp qua, ba ngày nay luôn ở trước mặt Bồ Tát nguyền rủa Hàn Tư Ân nên chết đi như nào như nào, chỉ tiếc bọn họ niệm kinh như vậy cũng không có tác dụng gì.
Hàn Tư Ân vẫn cực kỳ thuận lợi đi vào cung, mà nhìn thấy hoàng đế, câu nói đầu tiên của Hàn Tư Ân chính là: "Hoàng thượng, vi thần liên lụy Tam hoàng tử bị thương, thỉnh hoàng thượng tước đi vị trí Thế tử của vi thần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.