Nhìn thấy Tần Vận bình yên vô sự, Tạ Cảnh mới xem như hoàn toàn yên tâm.
Tần Vận ngồi ở trên giường, nhìn Tạ Cảnh từ trên xuống dưới: "Chàng, cố ý?"
Tạ Cảnh mỉm cười, đứng dậy đến bên cạnh Tần Vận, kéo tay nàng bắt mạch, lại lần nữa xác định nàng không có việc gì mới nói: "Ta ở chỗ này, Lâm Ngạn sẽ buông không ít cảnh giác, Diệp Mạch mới có thể xuất kỳ bất ý[1] bắt lấy Lâm Ngạn."
[1] đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng
Tần Vận buông lỏng tay áo, một cây ngân châm nhỏ trong tay áo rớt ra.
Tạ Cảnh nhìn ánh sáng lạnh lẽo của ngân châm, dở khóc dở cười: "Nàng đây là muốn làm gì? Muốn phế đi Lâm Ngạn?"
"Ta là bị Tần Cẩn và Phó Dương bắt đi, rơi vào tay bọn họ, ta không thể không có chuẩn bị." Nói xong, Tần Vận sờ sờ cái gáy bị đánh: "Sizz, bọn họ thật đúng là dùng hết sức lực mà. Tuy rằng cũng không đánh ngất ta ngay lúc đó, nhưng mà thật sự rất đau."
Nghe vậy, Tạ Cảnh nhíu chặt mày, nhìn cái dấu xanh đen sau gáy kia, trong ánh mắt bỗng dưng hiện lên sát ý: "Chờ chuyện này giải quyết xong, món nợ này phải tính với Tần Cẩn và Phó Dương."
"Ta muốn tự mình tính." Tần Vận vặn vẹo đầu, cảm thấy dễ chịu một chút: "Trong cung đều an bài tốt sao? Đại tỷ phu bọn họ sẽ không có việc gì chứ? Đúng rồi, Lâm Ngạn không phải là con của Hoàng Thượng, việc này chàng biết không?"
Tạ Cảnh dừng lại, kinh ngạc nhướng mày: "Ta có nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-gia-sung-the-hang-ngay/1805803/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.