"Đây là nơi cầu nhân duyên, tới nơi này cầu cả đời yên vui... có phải nàng đến nhầm chỗ hay không?"
Tạ Cảnh thắm thiết nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt giống như không biết chán.
Qua lâu như vậy, hắn rốt cuộc lại gặp được Vận nhi.
Lúc này Vận nhi vẫn chưa cập kê, nhưng hắn lại chờ không kịp.
Hắn sợ, kiếp này, nếu có biến cố gì, lại phải cùng Vận nhi bỏ qua nhau.
"Ngươi..." Tần Vận chậm rãi mở mắt, nhìn hắn một cách xa lạ: "Công tử nhìn qua là người thế gia vọng tộc, sao lại không biết lễ nghĩa như vậy?"
Tạ Cảnh cười khẽ: "Không biết lễ nghĩa?"
"Nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch!" Tần Vận lầm bầm như tức giận.
Tạ Cảnh đứng dậy, lùi đến cửa: "Thật là bất đồng tịch, nhưng nơi này là Ninh An Tự. Người đến người đi, nàng dám nói hôm nay nàng chưa từng gặp qua nam tử khác?"
Tần Vận tức đến nghiến răng.
Sao trước kia lại không phát hiện Tạ Cảnh vô lại như vậy?
Nhìn bộ dáng này của Tần Vận, Tạ Cảnh khẽ nở nụ cười: "Tam cô nương, mạo muội quấy rầy."
Tần Vận giật mình một cái, cứng đờ nhìn hắn chằm chằm: "Sao ngươi nhận ra ta?"
Ánh mắt đề phòng, cảnh giác!
Tạ Cảnh nhíu mày, nàng thật sự không giống như kiếp trước.
Kiếp trước sống chung mười mấy năm, dường như hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy.
Đặc biệt ánh mắt này lại là đối với hắn, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.
Tạ Cảnh chỉ hai nha hoàn bên ngoài, "Không cẩn thận nghe được các nàng nói chuyện."
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-gia-sung-the-hang-ngay/155169/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.