Chương trước
Chương sau
Chuyện liên quan đến thế tử gia và Giang Phương Hoa tự nhiên cũng truyền đến tai Trấn Nam Vương phi Dương Huệ Nguyệt và Phương Văn Lệ.
Vương phi muốn nghe ngóng tình trạng từ chỗ vương gia, nhưng vương gia cũng chỉ đề cập rất chuyện nhỏ Giang Phương Hoa bị trẹo chân, lại phân phó nói đừng để cho mọi người loạn truyền tin đồn. Chuyện mập mờ được hay chăng chớ của thế tử gia và vị biểu cô nương ở Kinh Châu tới đây kia, vương gia tuyệt không hé lời nửa chữ.
"Chuyện này nhất định có quỷ! Văn Lệ, ngươi tranh thủ tới chỗ Giang Phương Hoa bên kia nghe ngóng tình trạng, đừng để nàng ta mượn cơ hội này gả cho thế tử gia!"
Phương Văn Lệ lấy lý do tới thăm bệnh Hoa biểu muội để tới Lâm Nguyệt Các bái phỏng. Nhưng hai người lại bất đồng ngôn ngữ, toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ có hoa tay múa chân, không thì đoán tới đoán lui, quá mệt mỏi.
Văn Lệ nhìn Phương Hoa, lại nhìn xuống chân, gật đầu một cái, lại ngẩng mặt lên nhìn đối phương.
Phương Hoa thấy nàng như vậy, cũng nhìn xuống chân mình, gật gật đầu.
Tốt! Vậy bây giờ làm sao để hỏi đến thế tử gia a? Văn Lệ nghĩ đến ong ong đầu cũng chưa tìm ra cách.
Cuối cùng, nàng ta ưỡn ngực, vểnh mặt, lại cố ý mím môi, nghênh ngang đi đường, làm động tác ôm người, sau đó đi vài bước ròi duỗi tay ra thả xuống, muốn hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra.
Phương Hoa biết Văn Lệ đang hỏi nàng tại sao thế tử gia lại ôm nàng về? Không phải đã nói bị trẹo chân sao? Phương Hoa lại mọt lần nữa nhìn nhìn chân mình, lại làm động tác ôm mô phỏng theo để trả lời.
Văn Lệ thấy hiểu, lại làm tư thế ôm người, lại chỉ hai tay của Phương Hoa, co co lại giống như đang.. nép vào người khác..
Phương Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, bỗng cảm thấy rất phiền chán. Nàng phẩy tay, lại một mực lắc đầu, muốn nói không có chuyện đó, nàng không cùng thế tử gia lén lút gặp nhau.
Sau đó, Văn Lệ làm rất nhiều động tác, dáng vẻ. Phương Hoa nhìn thấy lúc thì là dáng vẻ của thế tử gia, lúc thì là dáng vẻ yêu kiều của Văn Lệ, hai người ôm nhau, sau đó Văn Lệ biểu hiện hơi xấu hổ, giật giật vài lần..
Hóa ra sắc ma kia cũng làm chuyện đó với Văn Lệ biểu tỷ? Hắn không chỉ chà đạp nàng, mà còn chà đạp cả những nữ tử khác! Thực quá đáng khinh!
Ăn Lệ thầm cảm thấy hài lòng với mấy động tác không ra đông ra tây của mình. Nàng không nói lung tung, nhưng cứ nhìn sắc mặt của Hoa biểu muội là rõ mọi chuyện loạn đến quản không được. Hóa ra bất đồng ngôn ngữ thế này cũng có chỗ tốt, uy lực so với nói lung tung còn tót gấp vài lần. Nhưng khi muốn truy cứu sao? Chỉ có thể trách Hoa biểu muội hiểu sai ý nàng, nàng còn có thể làm sao? Mục đích của nàng chính là muốn ly gián hai người bọn họ, lại muốn thuận tiện bôi đen thế tử gia kia một chút. Không, là bôi thật đen, ai bảo hắn không coi ai ra gì như vậy!
Tiễn Văn Lẹ trở về, tâm tình của Phương Hoa hỏng bét đến cực điểm. Hóa ra thế tử gia hắn chính là xấu xa như vậy, hóa ra ngày đó hắn cưỡng bức nàng không phải là hiểu lầm như hắn nói, mà là tái phạm, tái phạm nhiều lần. Lúc đó nghe hắn giải thích, Phương Hoa cũng không quá căm hận hắn như ban đầu, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy không đáng. Hắn hôm đó bá vương ngạnh thượng cung, khiến cõi lòng nàng tan nát. Hắn chắc chắn là tên háo sắc, thấy nữ nhân liền muốn làm loạn.

Mất đi trong sạch, lại nghe được chuyện này, Phương Hoa một lần nữa rơi lệ. Nữ nhân sợ nhất là gả sai người. Nàng tuyệt đối không thể gả cho hắn. Dạng người chà đạp, cưỡng bức nữ tử nhà lành thành thói như vậy, có một lần hai lần, chắc chắn trong tương lai sẽ còn lần thứ một trăm, nàng tốt nhất nên tránh hắn thật thật xa. Không thể vãn hồi trong trắng cả đời, nàng cũng thà cả đời không gả chứ không chịu ủy khuất cầu toàn.
* * *
Hôm sau, Phương Hoa lại nói với cô tổ mẫu muốn rời vương phủ.
Giang Uyển Nhu thấy tôn nhi ngoan của nàng hai ngày nay đều không có động tĩnh, chẳng lẽ hắn đã nói đến vậy rồi cũng mặc kệ không tiếp tục theo đuổi nữa? Nếu vậy thì cũng quá tùy hứng rồi. Nói thích là liên tiếp tìm cớ gặp mặt, không được như nguyện hai ba lần liền thôi? Vậy thì nàng lại mang cháu gái đi Dương Châu du ngoạn vậy. Bản thân nàng ngày thường cũng rất ít đi lại, nên thừa dịp này đi lại đây đó mọt phen. Cả đời nàng đều đã ở đây, cống hiến cả tuổi thanh xuân cho Trấn Nam Vương phủ, cũng nên buông lỏng một chút.
Thế là cô cháu hai người mang theo nha hoàn, được hai mươi tên hộ vệ hộ tống đến biệt uyển ở Dương Châu.
Còn thế tử gia tôn quý của chúng ta, sau khi cầu hôn bị làm khó liền mấy ngày đều đi lại ở mấy điền trang, cửa hàng. Lúc không có chiến sự, binh sĩ đều tá giáp quy điền, trở về làm ruộng, hắn cũng không có binh đẻ huấn luyện.
Lúc mới về vương phủ, hắn cũng không phát giác có gì không thích hợp. Tận đến lúc hoàng hôn, canh giờ vừa lúc Hoa biểu muội sẽ tới thỉnh an tổ mẫu, hắn mới tỏ vẻ tiêu sái, cầm quạt phe phẩy lắc lư đến gần Tĩnh Nguyệt Đường.
Hôm nay chính sảnh Tĩnh Nguyệt Đường mờ mờ không ánh nến, chẳng lẽ là do tổ mẫu vẫn còn ngủ trưa chưa dậy sao? Chẳng lẽ Hoa biểu muội một mình ngồi trong bóng tối chờ cô tổ mẫu nàng rời giường?
Lý Tử Kính từ từ bước tới chính sảnh, chọn một chiếc ghế bành ngồi xuống. Hắn suy đoán Hoa biểu muội hẳn là đang ở chỗ cạnh cửa, vừa vặn có thể thưởng thức được bóng lưng cường tráng của mình. Nghĩ vậy, hắn mới hài lòng mỉm cười.
Cải mỉm cười này, là bởi vì hắn cực kỳ tự tin với bóng lưng của mình a!
Ngồi chừng một khắc, hắn lại lo lắng Hoa biểu muội có lẽ lại không thấy rõ bóng lưng rắn chắc của mình, liền liên tục thay đổi tư thế. Lúc thì nghiêng nghiêng lộ sườn mặt bên trái, lúc lại đứng thẳng, ưỡn ưỡn cơ ngực, lúc lại mạnh mẽ vung áo choàng, lấy tư thế đại mã kim đao hiên ngang lẫm liệt mà ngồi xuống.
Thế nhưng suốt thời gian hắn đang vặn vẹo khoa thân đó, toàn bộ không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc Lý Tử Kính phát hiện có chuyện không thích hợp, muốn đứng lên lại bỗng dưng gặp được Tiểu Thuận Tử bước vào. Cả hai người giật mình đến mức đòng thanh hô to.
"Tiểu Thuận Tử! Ngươi muốn dọa chết gia a?" Khuôn mặt cố tình làm ra vẻ nho nhã của Lý Tử Kính bỗng tỏa ra sát khí bức người trong nháy mắt.
"Thế tử gia, nô tài không biết ngài đang ở đây, xin thế tử gia tha lỗi cho nô tài!" Tiểu Thuận Tử vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Lý Tử Kính lúc này mới giương mắt nhìn ra bốn phía: Không - có - bất - cứ - ai!

Vậy nãy giờ hắn ở đây là diễn kịch cho ai xem?
"Sao không thấy có ai ở đây rồi?"
"Hồi thế tử gia, thái phi dẫn biểu tiểu thư đi du ngoạn ở Dương Châu du ngoạn a!"
Lý Tử Kính túm lấy vạt áo Tiểu Thuận Tử, tức sùi bọt mép, gầm lên: "Đi lúc nào?"
"Mới.. mởi hai ngày a!"
Lý Tử Kính một bên vừa nghĩ, một bên lộ ra bộ mặt ngoan lệ uy hiếp nói: "Hôm nay, coi như gia chưa từng tới đây! Không được dể lộ chuyện này cho bất kì ai, có nghe được hay không?"
Tiểu Thuận Tử thuận theo, vội gật đầu, phối hợp nói: "Nô tài không thấy gì cả! Không có chuyện gì xảy ra!"
"Nếu để cho ta biết ngươi hồ ngôn loạn ngữ, vậy đem đầu đến gặp ta đi!" Lý Tử Kính buông Tiểu Thuận Tử ra, vỗ vỗ tay áo rồi nhanh chóng rời đi.
Trở lại Lăng Vân Các, hắn gọi phụ tá cùng tổng quản lại, bàn giao mọi chuyện, nói ình muốn đi phía Bắc khảo sát sinh ý làm ăn, sẽ rời vương phủ một khoảng thời gian, ngày về chưa định, nếu trong khoảng thời gian này phát dinh đại sự không thể tự làm chủ thì tìm vương gia hỏi chuyện. Xong, hắn lại mệnh cho Tiểu Lục Tử chuẩn bị xe ngựa với bốn tuấn mã cùng kéo, lập tức rời đi trong đêm, hướng tới trong thành Dương Châu.
Nghĩ nữ tử đi chậm chạp lề mề, hắn cho rằng đôi cô cháu này có lẽ mới đang đi trên đường, hắn sẽ không lấy cớ ngăn cản bọn họ đi Dương Châu du ngoạn mà sẽ đến trước đợi các nàng.
Khóe miệng thế tử gia có chút cong cong. Hắn muốn vãn hồi chút mặt mũi của mình, liền tự chế tạo cơ hội, lấy cớ đi Dương Châu làm việc, tuần sát cửa hàng, trang trại, biến hai cô cháu nàng lấy cớ du ngoạn đến Dương Châu thành nhớ thương hắn mà tới.
Hắn là Uy Viễn đại tướng quân vạn người truy phủng, hắn không muốn phải chờ đợi để thấy dáng vẻ hối hận của Hoa biểu muội, hắn sẽ chờ nàng đến năn nỉ mình, nếu nàng mềm mại hối cải, hắn cũng không ngại tha thứ những lỗ mãng không biết điều trước đây của nàng.
Từ khi chung đụng đêm đó, Lý Tử Kính thỉnh thoảng lại nhớ cảm giác sung sướng đến tiêu hồn lúc ấy. Hôm đó, hắn quả thật có chút nôn nóng, nhưng cũng tại Hoa biểu muội thân thể quá sức chọc người. Nếu không phải lúc đó quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, thì hắn còn có thể biểu hiện tốt hơn chút nữa.
Nữ nhân hắn chạm qua cũng không nhiều. Ngoài cung nữ thị tẩm hoàng đế thúc thúc ban thưởng mỗi lần vào kinh, cũng chỉ có phụ vương thay hắn an bài thông phòng. So sánh với những hoàng thất tử đệ khác, thậm chí là so với đệ đệ hắn, hắn đã là người cực kỳ khắc chế chuyện phòng the, cực kỳ giữ thân trong sạch. Ở điểm này, hắn tuyệt đối kiêu ngạo được. Hắn không phải kẻ đi nghe nửa người dưới mà làm việc.
Nam nhân nào có chút quyền thế mà lại chẳng tam thê tứ thiếp? Tay cầm binh quyền, kim khố đầy ắp, lại là con cháu hoàng thân, liền ngay cả một phòng tiểu thiếp hay thông phòng cũng tìm không ra.. quả là có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được người như hắn a! Toàn bộ Đại Đường này cũng không có được người như hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.