Buồn bực nhất là tiểu cô nương kia còn không hiểu tiếng Mân hay tiếng Ngô, như vậy thì cho dù hắn có muốn cùng nàng thương lượng giải quyết hậu quả cũng quá khó.
Đêm nay, lần đầu tiên Lý Tử Thiện chứng kiến đại ca mình say đến bất tỉnh nhân sự. Hắn cảm thấy đại ca chắc là gặp chuyện khó giải quyết nào đó, nhưng đại ca không nói, hắn cũng không gặng hỏi.
Bên này thế tử gia uống say đến không biết gì. Ở Lâm Nguyệt Các bên kia, Giang Phương Hoa vẫn đang nằm trên giường giả bệnh. Ban nãy nha hoàn thân cận bên người cô tổ mẫu đến đây, nói với nàng rằng ngày mai cô tổ mẫu thu xếp cho nàng và các vị biểu ca gặp mặt. Ngoài việc tìm cho nàng phu tử dạy nói tiếng địa phương, còn muốn giúp nàng luyện tập quyền pháp cường thân kiện thể, tránh việc cứ vài ngày lại sinh bệnh.
Giang Phương Hoa không có can đảm nghĩ đến buổi gặp mặt ngày mai. Chỗ xanh chỗ tím trên người nàng vẫn chưa tan, như bằng chứng từng giờ từng phút nhắc nhở nàng về sự tình nhục nhã đêm đó.
Nàng không muốn chạm mặt thế tử gia. Phải làm sao đây? Giang Phương Hoa lặng lẽ rơi lệ. Nàng trách ai được? Nàng chỉ nên tự trách mình. Không có việc gì, lại đến Mân Châu nhận thân, hiện tại xảy ra chuyện mất mặt, nàng cũng không thể dày mặt tiếp tục nhờ cô tổ mẫu thay mình cầu hôn. Nhưng nếu cự tuyệt thì lý do nên là gì đây? Giang Phương Hoa dùng sức đánh lung tung lên gối đầu, tự mắng bản thân thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-gia-dung-lam-loan/198632/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.