Chương trước
Chương sau
Chu Hạo Nam quả không hổ là người bạn tri âm tri kỷ của nữ nhân, Phương Hoa dù phát âm không chuẩn nhưng hắn vẫn biết nàng đang nói cái gì, hắn cũng biết rất rõ nữ nhân quan tâm chú ý điều gì. Hắn cố tình lộ ra vẻ mặt ảo não, thậm chí còn có chút xấu hổ, nói:
"Muội muội ta có một số chuyện không tiện nói cho các ngươi, chỉ có thể tìm tới ta tâm sự, nhìn nàng có vẻ cực kỳ buồn khổ, mà ta là đại ca nhưng không biết phải làm thế nào để giúp muội ấy, ta chỉ sợ muội ấy để tâm mấy chuyện vụn vặt mà nghĩ quẩn.. cho nên ta chỉ có thể mặt dày mà đến đây nhờ Phương Hoa muội muội giúp đỡ một phen."

Hắn thân là cao thủ tình trường, cho nên biết nữ nhân đại khái có thể chia làm hai loại: Một loại là chỉ quan tâm mình, mặc kệ người khác sống chết, còn một lọa thì quá mức thiện lương, cho là mình có thể giải cứu được người bên cạnh. Chu Hạo Nam tin rằng Giang Phương Hoa thuộc loại phía sau.
Hắn đoán không sai, Phương Hoa vừa nghe hắn nói Chu Mẫn có thể nghĩ quẩn, nàng liền bắt đầu thấy lo lắng, nàng cũng rất muốn nhị biểu ca có thể xử lý tốt chuyện tình cảm này. Nàng định mở miệng hỏi chuyện của Chu Mẫn, nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói bén nhọn vang lên:
"Hai người các ngươi đang làm cái gì?"
Là Chu Lệ Hoa gấp gáp muốn nhìn người chằm chằm, thình lình xuất hiện. Chu Hạo Nam thầm kêu hỏng bét rồi, chỉ cần nữ nhân này xuất hiện liền có chuyện không tốt. Sao hắn lại quên mất không sắp xếp tai mắt bên cạnh nàng ta cơ chứ? Bây giờ nàng ta lại xuất hiện, chắc chắn là muốn phá hỏng chuyện của mình rồi.
Lần trước nàng chạy tới cãi cọ với ngoại thất, hắn liền nhịn đau đem Hàn thị trở về Di Hồng Viện. Mới yên lặng được mấy ngày, nàng ta lại muốn tới gây rối? Triệu Lệ Hoa này càng ngày càng làm cho người ta chán ghét. Lúc nữ nhân đang ầm ĩ như vậy là cơ hội tốt để đoạn tuyệt quan hệ a!

"Lệ Hoa, ngươi nháo cái gì? Đừng để mất mặt." Chu Hạo Nam dùng tiếng Ngô nói, không muốn để Phương Hoa biết chuyện giữa mình và Triệu Lệ Hoa.
"Sao ngươi không dùng tiếng Hán mà nói? Ngươi sợ Phương Hoa muội muội của ngươi biết ngươi có quá nhiều nữ nhân à?" Triệu Lệ Hoa hạ quyết tâm lúc này phải nói cho rõ ràng, minh bạch.

"Có việc gì đợi tối nay chúng ta lại nói sau, ta đang tranh thủ bàn bạc với Phương Hoa chuyện của muội muội ta." Sắc mặt Chu Hạo Nam dần âm trầm lên, hắn cảm thấy Triệu Lệ Hoa hôm nay cực kỳ không có mắt.
"Được! Chu Mẫn là muội muội của ngươi, cũng là tiểu cô tương lai của ta! Những lời này là lúc trước ngươi nói với ta, vậy thì cùng nhau bàn bạc đi!" Triệu Lệ Hoa nàng cũng là da kiều thịt quý, thiên kim tiểu thư, từ nhỏ được sủng ái thế nhưng lại bị Chu Hạo Nam qua loa lấy lệ như vậy, nàng đã nhịn đủ. Hôm nay nàng muốn nhìn xem hắn rốt cuộc muốn chọn ai?
Phương Hoa thấy vậy liền không có ý định dính dáng đến chuyện phân tranh của hai người. Dù Chu Mẫn là tỷ muoij khăn tay, là người quan trọng với nàng nhưng nàng cũng hiểu tình huống trước mắt này không thích hợp. Nàng liếc mắt ngầm ra hiệu cho mấy thị vệ, hơn mười thị vệ lập tức vây quanh nàng, hộ tống nàng lên xe ngựa.


"Phương Hoa muội muội.." Chu Hạo Nam muốn đuổi theo, lại bị Triệu Lệ Hoa xông ra đứng trước mặt hắn, dang hai tay ngăn cản. Hắn nhìn xe ngựa rời đi mà chỉ có thẻ thở dài.
"Ngươi thích nàng ta như vậy?" Triệu lệ Hoa trợn mắt trừng hắn: "Nàng đã chuẩn bị gả cho người khác rồi, ngươi còn chưa hết hi vọng?"
Chu Hạo Nam là người muốn chia tay đoạn tuyệt cũng không thích cùng người khác trở mặt thành thù, cho nên hắn thu lại vẻ không kiên nhẫn, nhẹ nhàng trấn an: "Ngoan, đừng náo loạn ở đây, chúng ta vừa đi vừa nói có được không?"
Chu Hạo Nam chỉ cần dịu dàng nói một câu là có thể vuốt ve trấn an được Triệu Lệ Hoa. Dù cho vừa nãy còn đang hùng hổ máu mặt, nhưng giọng điệu Chu Lệ Hoa cũng đã trở nên nhẹ nhàng: "Ta không đến, ngươi cũng không muốn đi tìm ta.."

"Ta vừa nhìn thấy ngươi là trong lòng liền cực kỳ vui vẻ, nhưng lúc có người ngoài ở đây, ta làm sao có thể nói mấy lời tâ tình với ngươi được.." Hắn biết Triệu Lệ Hoa không phải loại nữ nhân dễ trêu chọc, ý định trả thù cực kỳ mạnh, nếu hắn làm không tốt nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
"Nhưng ngươi tìm nàng mà không tìm ta! Ngươi nói ngươi làm như vậy có thể để cho ta không nghi ngờ được hay sao?" Triệu Lệ Hoa lo lắng cùng cực, nhưng đồng thời cũng muốn tin hắn.
"Còn không phải là chuyện của muội muội? Ngươi cũng đã nói rồi, Giang Phương Hoa sắp phải thành thân, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ ta còn có thể tranh đoạt thê tử của Uy Viễn đại tướng quân Trấn Nam Vương thế tử? Vậy chẳng phải ta cũng điên hết thuốc chữa rồi?" Chu Hạo Nam nói xong liền thấy có chút quái quái, chuyện tranh đoạt của nam nhân đúng là quá tốn sức.
"Đừng để ta lại bắt gặp các ngươi vụng trộm gặp mặt nữa.." Triệu Lệ Hoa bĩu môi trách móc, bộ dáng có vẻ hờn dỗi mà cũng có chút xấu hổ. Nếu không phải nàng ta vừa mới chanh chua cãi lộn, có lẽ Chu Hạo Nam đã muốn mang nàng ta vào phòng mà yêu thương sâu sắc một phen.

"Sao lại là vụng trộm gặp mặt? Ngươi không thấy nàng mang theo một đống người bên cạnh hay sao?" Chu hạo Nam nói câu này cũng có chút đắng đắng, không biết nên giải quyết như thế nào cho tốt đây? Cũng không thể hạ thuốc mê cho bọn họ ngất hết được.
Hắn nắm tay, lôi kéo Triệu Lệ Hoa đi dọc theo bờ sông tản bộ, trong lòng còn buồn bực sao tự nhiên Triệu Lệ Hoa lại tìm được mình?
"Sao tự nhiên ngươi lại chạy tới Đông Quan?" Chu Hạo Nam hờ hững hỏi, nghe không ra tham dò trong đó, hắn lại nói: "Cũng may là ngươi chạy đến đây. Ban nãy ta dự định hỏi chuyện muội muội cùng Lý Tử Thiện bên đó xong sẽ đi tìm ngươi, chẳng phải thời gian vừa rồi còn chưa có gặp được ngươi sao?"
Triệu Lệ Hoa dĩ nhiên có phái người đi theo Chu Hạo Nam, nhưng chuyện này nàng lại không thể để hắn biết được.

"Ta đến mua phấn thơm! Nghe nói chỗ cửa hàng bên đó có một loại phấn thơm mới chế tạo ra, không chỉ chất lượng tốt mà còn có thể bảo dưỡng da, không có độc hại." Triệu Lệ Hoa biết cửa hàng của Phương Hoa vừa bán ra sản phẩm mới, rất được nhóm quý nữ Dương Châu hoan nghênh.

Hóa ra là ngẫu nhiên gặp mặt? Chu Hạo Nam hỏi: "Mua được không?"
"Ta đang muốn mua, lại thấy ngươi và Giang Phương Hoa!" Nói đến Phương Hoa, trên mặt nàng ta lại tràn đầy vẻ không vui.
"Vậy ta lại đi mua cùng ngươi. Ngươi muốn mua thứ gì, để ta tặng cho ngươi!" Chu Hạo Nam lấy lòng nói: "Tiểu mỹ nhân của ta, đừng tức giận nữa mà, cười cho gia xem một cái a!"
Rốt cuộc thì Triệu Lệ Hoa cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng hi vọng hắn đang nói thật, mặc kệ cho nội tâm nàng biết hắn có lẽ lại đang gạt nàng. Nhưng dù sao thì hắn cũng chịu lấy lòng nàng, có nghĩa là hắn vẫn còn thích nàng, quan tâm nàng.
Chuyện ngoài ý muốn ở phố Đông Quan cứ như vậy mà bình yên kết thúc.
Chuyện Chu Hạo Nam có thể xuất hiện ở Đông Quan trước cả một canh giờ cũng khiến Lý Tử Kính có chút bất ngờ. Xem ra hắn đã nghi ngờ cấp báo của mật tuyến.
Trước lúc Chu Họa Nam thu mua hạ nhân của vương phủ, Lý Tử Kính đã biết trước tính toán của hắn, còn lẹnh cho phụ tá đi tìm môi giới, bàn bạc sắp xếp một hạ nhân vờ làm tai mắt cho Chu thế tử.
Kế phản gián là một trong những chìa khóa mấu chốt để chiến thắng trong chiến trận.
Lợi dùng đối phương thu mua gián điệp để cho bọn hắn thu về tin tức sai lầm, làm sai các phán đoán, dẫn đến chiến lược thất bại. Làn này phòng tuyến truyền đi thời gian sai lầm nhiều lần khiến cho Chu thế tử sinh nghi, nhưng dù sao hắn vẫn còn con cờ Triệu lệ Hoa này, bèn hạ lệnh cho mật thám kích thích Triệu Lệ Hoa đi gây rối, như vậy Hoa biểu muội liền có thể thoát khỏi bị Chu thế tử dây dưa.
Lý Tử Kính không biết Chu Hạo Nam rốt cuộc đang muốn làm cái gì? Hắn tin tưởng, lấy danh hào của Uy Viễn đại tướng quân, tên tiểu tử này cũng không dám làm loạn, chỉ có thể không cam tâm mà nhìn hắn nhanh chân chạy trước đem Hoa biểu muội cướp về mà thôi.
Lý Tử Kính tính toán thời gian, lúc này có lẽ Hoa biểu muội cũng trở về rồi. Thời gian này hắn đều cùng nàng luyện võ. Hoa biểu muội dung mạo xinh đẹp, quá ghẹo người, lại còn không ngoan ngoãn ở yên trong nhà, vậy thì chỉ có thể tăng cường thể lực và võ nghệ, ít nhất thì lúc nguy cấp cũng có thể tự vệ được mà không phải muốn tự sát.
Phương Hoa vừa trở lại Lâm Nguyệt Các đã thấy thế tử gia mặt mày nghiêm nghị đứng ở đó: "Sao hôm nay về trễ như vậy? Mau đi thay y phục, ta ở võ đài chờ ngươi."
Phương Hoa trừng to mắt nhìn hắn, tức giận đi vào phòng thay y phục. Vừa đi vừa thấy bất bình, còn chưa thành thân mà hắn đã muốn quản đông quản tây, vậy thành thân rồi thì sẽ thế nào?
Gần đây Lý Tử Kính gia tăng huấn luyện Phương Hoa sử dụng ám khí. Hắn không hi vọng nàng phải dùng đến mây thứ này, nhưng đây cũng là phòng ngừa cần thiết.
"Được rồi, bây giờ ngươi áp dụng thao tác ta vừa dạy ngươi!" Lý Tử Kính dùng đũa gỗ thay cho trâm cài đầu. Ám khí mà nữ nhân sử dụng thường được chế tạo thành trâm cài.
Phương Hoa cầm đũa cắm lại trên tóc, nhìn thế tử gia mà nghĩ xem nên làm cái gì cho tốt. Cơ hội để dùng đũa đâm hắn không nhiều, nàng lại cực kỳ tình nguyện làm thử!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.