Thương mẫu cười đắc ý nhìn Thương phụ. "Thiếp biết rõ, vì Hàn phu sinh đã viết thư báo tin là Hàn tiểu thư đã được mười bốn tuổi nên có thể sánh duyên chính thức với Thần nhi của chúng ta."
Vừa nghe xong tin tức này, khuôn mặt lo lắng của Thương phụ cũng lộ ra nụ cười hớn hở.
Rồi đột nhiên vẻ mặt ấy mất hẳn. "Nhưng nếu người của Hàn gia biết chuyện của Thần nhi, bọn họ sẽ vẫn đáp ứng gả con gái cho Thần nhi hay sao?"
Đây cũng chính là nỗi lo của Thương mẫu. Thoáng chốc, vẻ mặt của hai người đều buồn bã.
Thương Đông Thần bỗng không nghe cha mẹ nói tiếp, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng biến mất, hắn bỗng sợ không có được vợ liền vội vàng kéo tay Thương lưu thị làm nũng nói. "Mẹ, con muốn vợ, con muốn lấy vợ."
Thương mẫu thấy dáng vẻ này của con trai, thầm cắn răng quyết định nói. "Thần nhi cũng chẳng phải kém cỏi gì. Tuy thằng bé không quá thông minh nhưng cũng có hai bản lãnh mà người khác không có, đây chính là ưu điểm của nó."
"Ừ, thế cũng được. Nhưng trước hết, chúng ta nên đến Hàn gia xem một chút, nếu Hàn gia tán thành hôn sự giữa hai nhà thì về sau Thương gia chúng ta sẽ tận lực trợ giúp việc buôn bán của Hàn gia là được." Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của vợ con mình, Thương phụ chỉ có thể gật đầu đáp ứng, giờ cũng chỉ có biện pháp này để báo đáp Hàn gia mà thôi.
Ba ngày sau, hai chiếc xe ngựa rời khỏi Thương phủ hướng tới Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-dinh-menh-cua-tuong-cong-kho-khao/192122/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.