Tình huống như vậy diễn ra không dưới năm lần suốt đêm qua , mỗi lần Lục Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu thư nhà mình, nàng vô cùng lo lắng, trong lòng luôn luôn khẩn cầu phải sớm tìm được Thương thiếu gia. Bằng không, cứ như thế này thì tiểu thư nhà mình sẽ biến thảm mất thôi.
"Tiểu thư, Lục nhi vừa nấu cho người chén cháo đậu xanh, người ăn một chút đi." Lục nhi trong tay bưng một chén cháo màu xanh tiến vào.
Hàn Mạch Như nào còn tâm tình ăn uống cái gì, hốc mắt nàng hiện lên một quầng thâm, vẻ mặt mệt mỏi, "Để đây đi, ta hiện tại không có khẩu vị ăn, người bên ngoài có tin tức gì không?"
"Còn không có." Lục nhi đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, vốn định tiếp tục khuyên bảo tiểu thư ăn một ít, nhưng thấy bộ dáng sốt ruộc của tiểu thư liền thôi , để tâm tư này xuống. Lục nhi chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh nàng mà thôi.
Hàn Mạch Như trong lòng sốt ruột, khăn tay đã sớm bị nàng vò nhăn như dưa muối , tới tới lui lui ở trong phòng khách, ánh mắt thường thường hướng bên ngoài xem vài lần, hi vọng có thể thấy hạ nhân bên ngoài mang vào tin tức tốt.
Đột nhiên luôn luôn tại sốt ruột đi tới đi lui Hàn Mạch Như dừng bước chân, một đôi lỗ tai cẩn thận ra bên ngoài phương hướng nghe qua đi, cẩn thận nghe một lát, Hàn Mạch Như nháy mắt tươi cười, quay sang hỏi Lục NHi, "Lục Nhi, ngươi nghe tiền viện như vậy ầm ĩ, có phải người ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-dinh-menh-cua-tuong-cong-kho-khao/1407284/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.