Hàn Mạch Như giọng điệu ôn nhu hỏi, "Thần ca ca, đây là ngươi họa sao?"
Thương Đông Thần hồn nhiên cười nói, "Đúng vậy, Như Nhi muội muội thích không, lần sau ta họa trên giấy tặng cho ngươi có được không ?"
Hàn Mạch Như ẩn tình mạch ý gật đầu, "Tốt, Như Nhi muội muội cảm tạ Thần ca ca trước" nói xong câu đó, Hàn Mạch Như phát hiện trên mặt của hắn đều dính bùn đất vàng, lấy ra khăn tay bên hông đưa lên mặt hắn lau qua lau lại, lúc nàng dùng khăn tay giúp hắn lau mặt, một bộ dáng dè dặt cẩn thận, phảng phất giống như là đang lau bảo bối quý giá nhất của mình, mỗi một động tác đều là thật cẩn thận.
Ở trong phòng Thương gia phụ mẫu khi nghe thấy tiếng nói chuyện, chạy nhanh ra xem xét, cho nên khi bọn họ đi ra thì nhìn thấy một hình ảnh ấm áp này, Hàn Mạch Như đang lau mặt cho con mình, mà động tác lại thật ôn nhu.
"Tốt lắm, lau sạch sẽ ." Khăn màu trắng trên tay đã sớm biến thành một cái khăn màu vàng, khuôn mặt tuấn tú của Thương Đông Thần lại được phục hồi nguyên dạng, không còn là mặt vàng nữa.
Thương Đông Thần ngây ngô cười, vừa rồi lúc Như nhi muội muội giúp hắn lau mặt, còn có lúc Như Nhi muội muội đang nhìn hắn, cũng thật thoải mái, bản thân rất thích a.
Hàn Mạch Như căn bản không biết vào lúc này nhất cử nhất động của mình và Thương Đông Thần đều bị hai vị đang đứng ở cửa kia nhìn thấy hết.
"Ngươi cười cái gì, cười đến vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-dinh-menh-cua-tuong-cong-kho-khao/1407237/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.