Đôi mắt màu hổ phách của bạch y thiếu niên tràn đầy sợ hãi, bàn tay trắng không chút màu máu xoa lên cổ, nhưng lại chạm đến một chiếc vòng bạc lạnh lẽo.
- A...
Hắn mở miệng, muốn lớn giọng la to, nhưng không nghe được âm thanh nào, chỉ có tiếng thở khàn khàn...
Tại sao không phát ra tiếng được? Tại sao lại trở thành thế này?
Đây là chuyện khi nào? Tại sao hắn không nhớ được?
Lâu Uyên nhìn dáng vẻ của Lâu Kiêm Gia, hàng chân mày đen rậm cau lại, cảm nhận được nỗi đau nơi ngực mình, vừa nãy nhìn khẩu hình Lâu Kiêm Gia gọi tiếng “đại ca”, xem ra Kiêm Gia dường như nhớ được mình...
Tần lão nói đầu óc Kiêm Gia từng bị thương, mất đi ký ức quá khứ, nhưng bây giờ xem ra, cậu ấy đã khôi phục trí nhớ rồi.
Nhưng……….tại sao khi biết bản thân không thể nói, Kiêm Gia lại kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ cậu ấy đã quên mất rằng bản thân không thể nói?
- Kiêm Gia, đại ca sẽ tìm người chữa khỏi cho đệ, nhất định!
Nắm chặt bàn tay tái nhợt của thiếu niên, Lâu Uyên vô cùng đau lòng nói.
Nhìn Lâu Uyên, Lâu Kiêm Gia chợt có rất nhiều lời muốn hỏi. Hắn muốn biết sau khi hắn bị vạn tiễn xuyên qua, trấn Cốc Phong thế nào? Hắn càng muốn biết Thương Dẫn Tố, cũng chính là công chúa Hoa Dương thế nào………
Từ trên giường bò dậy, bất chấp đầu đau như muốn vỡ tung, cũng bất chấp mình đã mê man suốt năm ngày, hắn đưa thân thể không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446190/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.