Truy binh từ hai mươi dặm ngoài thành Thiệu Châu đuổi đến quận Lưu, thi thể của kẻ ám sát cấp cao trong rừng đào Xuyên Ông các thành Hoài Châu, Tiểu Lâu bị bắt cóc…………
Khi mọi thứ xâu chuỗi lại với nhau, mũi nhọn dường như đều chĩa về một người.
Lâu Kiêm Gia.
Nếu thiết kỵ binh Tây Tần và kẻ ám sát Tây Tần đều tới để giết Lâu Kiêm Gia, vậy phải chăng có thể chứng minh rằng dù Tiểu Lâu rời đi một cách lạ lùng nhưng người mang hắn đi đã giết chết kẻ ám sát Tây Tần tới giết hắn, phải chăng có thể chứng minh rằng hắn bây giờ đang an toàn, hai ông cháu kia đã cứu hắn thì ít nhất cũng không làm hại hắn?
Mồ hôi lạnh trên người nàng khó khăn lắm mới khô được. Ít nhất, Tiểu Lâu đang an toàn, chỉ cần biết điều này là đủ rồi.
Tiễn Vương Tiềm đi, từ dịch quán ra ngoài, Tang Vi Sương đi về phía ngoài thành Hoài Châu.
- Trong vòng nửa tháng đoạt lại huyện Thiệu Tây? Dù bổn tướng quân có tâm này……….
- Nhưng lệnh vua không truyền xuống, tướng quân tự tiện rời thành sẽ bị dùng quân pháp xử lý, đúng không?
Đôi mắt lạnh của Bạc Ngạn giận dữ trừng trở lại:
- Hừ, trong lòng ngươi biết rõ, còn hỏi ta làm gì?
- Tướng quân, nếu làm trái một lệnh vua mà có thể khiến tên ngài lưu truyền sử sách, ngài có làm không?
Nàng nhẹ nhàng nói lời đại nghịch bất đạo:
- Nên biết rằng tướng ở bên ngoài có thể không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446174/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.