Nghe vậy, Thận nhi im lặng không nói gì kinh ngạc nhìn Tang Vi Sương.
Bạc Ngạn giật mình nheo mắt nhìn nàng, như cười như không.
A, hiếm khi trước mặt lại có một người thông minh biết nhìn toàn cục.
Là một thương nhân, còn là một nữ nhân.
Nàng chỉ một câu đã nói toạc ra tình cảnh khốn khó của hắn, hắn không giận ngược lại còn cười?
Tang Vi Sương tưởng câu nói cùng đường ấy của nàng sẽ chọc giận hắn, ít nhất cũng giống như năm xưa khi nàng nói ra bí mật của hắn, hắn đã đỏ mặt tới mang tai, nàng không quên hắn là một cậu bé hay xấu hổ.
Hắn khi ấy như ánh mặt trời nhưng cũng thẹn thùng xấu hổ, dễ đỏ tai.
Nhớ đến đây, nàng vô thức nhìn bên tai hắn.
Bạc Ngạn đang lo lắng tai đỏ sẽ tiết lộ tâm tư của mình thì trùng hợp nhìn thấy “động tác nhỏ” của nàng.
Ngực hắn chấn động, có loại cảm xúc nào đó cố gắng che giấu lộ ra nơi đáy mắt.
Là không thể tưởng tượng nổi, hay là hoảng sợ?
Tang Vi Sương sau cơn kinh ngạc thì bắt đầu suy xét ánh mắt kia của hắn, hắn tại sao lại có loại ánh mắt này? Nàng chưa kịp nghĩ nhiều thì bị một giọng nói lạnh lùng ngắt ngang:
- Ha ha, bổn tướng quân sớm biết cô nương thông minh, dù vậy cũng đã xem nhẹ ngươi.
Cuối cùng thì người thiếu niên xấu hổ kia đã không còn nữa...nam nhân trầm tĩnh lạnh lùng trước mặt này đâu còn là Bạc Ngạn nàng quen biết?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446161/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.