- Ồ………
Hắn kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm rét lạnh.
Nếu Tang Vi Sương đã nói thì Thần Tố Hi cũng hỏi nguyên do, rồi nàng hỏi về chuyến đi Ngô quốc năm năm trước của hắn và khối ngọc trong hộp gỗ đàn hương đỏ mà lão hòa thượng bệnh nặng kia cho hắn. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc ấy, rồi nhớ tới khối ngọc nọ.
- Ta tưởng là gì chứ, khối ngọc đó à.
Hắn cười không mặn không nhạt, đi đến cái ghế gỗ trầm hương, biếng nhác ngồi xuống, vẻ mặt đùa cợt:
- Khối ngọc đó quả thực có chút tà môn.
- A? Nó thế nào?
Tang Vi sương nghe vậy lập tức cau mày, hứng thú.
- Năm năm trước xá muội từng chạm qua khối ngọc đó, mấy ngày sau liền bệnh nặng một trận, thị vệ tùy tùng của Ngô quốc đi theo nói khối ngọc đó có thể khiến hòa thượng kia bị bệnh thì cũng có thể khiến người khác bị bệnh. Ta dĩ nhiên không tin quỷ thần, khối ngọc đó tuy ấm áp không giống ngọc bình thường nhưng suy cho cùng cũng không phải thứ tốt lành gì nên sau đó bị gác lại.
- Hóa ra là vậy.
Tang Vi Sương trầm tư một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu:
- Ngài nói khối ngọc đó ấm áp không giống ngọc bình thường là ý gì?
Thần nhị gia từng gặp rất nhiều ngọc, nếu hắn cho là khác thường thì chắc chắn là nó có chỗ đặc biệt.
Hắn cười, nụ cười tự nhiên hơn trước rất nhiều:
- Vô cùng ấm áp, sờ hoài không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446124/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.