Tang Vi Sương thực giống như bị đánh một gậy vào đầu! Uổng cho nàng một lòng nhớ đến hắn, muốn về gặp hắn trước khi hắn ngủ, ngược lại hắn lại cùng Cẩm Văn và Dương Yên phụng bồi mấy vị cô nương ở đây uống trà tán gẫu!
Nghe đi, muộn thế này mà họ còn nói nói cười cười, hoàn toàn quên mất chuyện ngủ nghê rồi!
- Lâu công tử, khóa ngọc này không phải chơi như vậy đâu.
Nghe giọng nói thánh thót như ngọc của thiếu nữ, Tang Vi Sương chợt cảm thấy giọng nói này không dễ nghe chút nào, quá thẹn thùng, quá quyến rũ, quái lạ tại sao trước đó nàng lại cảm thấy nghe rất hay, rất êm tai nhỉ? Lẽ nào ban ngày tai nàng có vấn đề?
- Lâu công tử, tay ngài phải mở khóa ngọc ra thế này, sau đó thế này……..ai da……..công tử!
Thục Điệp đang nũng nịu nói với Lâu Kiêm Gia.
“Rầm”, cửa lớn bị đá ra, Tang Vi Sương nổi giận đùng đùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng thừa nhận nàng quả thực nhịn hết nổi, còn ở góc tường thêm một khắc nào nữa thì không chừng nha đầu này sẽ dính lên người cái trứng ngu ngốc Lâu Kiêm Gia mất, nha đầu này rõ ràng có tình ý với hắn mà!
Nhưng khi nàng đường đường chính chính phá cửa mà vào, mọi người đều ngỡ ngàng nhìn nàng, một giây sau, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ có Lâu Kiêm Gia và Tang Cẩm Văn phản ứng nhanh nhất, lách mình đứng dậy, vứt lại ghế gỗ lê, chạy về phía nàng.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446120/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.