Lời tự giễu của Vân Thanh nghe vào tai thiết kỵ binh giống như rắn đang phun khí độc, hắn bất an hỏi:
- Tướng quân, chúng ta có đi không?
Hắn không dám dùng chữ “trốn”.
Vân Thanh trả lời vô cùng bình tĩnh:
- Đi.
Thiết kỵ binh kia cảm thấy chấn động như núi lở động đất, đồng thời lại thở ra một hơi dài, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
- Rút lui!
Hắn hô lớn.
Một trăm thiết kỵ binh rất ăn ý ngẩn người sau đó tiếng vó ngựa lui quân không ngừng vang lên.
Thiếu niên áo xanh thấy thế hơi luống cuống:
- Chủ tử, hình như họ muốn rút lui, chúng ta có đuổi theo không?
- Đuổi, bắt được tên nào hay tên nấy, đuổi qua năm mươi dặm thì lập tức trở về.
Đôi mắt thâm trầm của nam nhân nheo lại, phân tích lợi và hại trong thời gian rất ngắn, hắn biết rõ giặc cùng đường chớ đuổi nhưng nhất định phải giữ lại một hai người còn sống để khi Tần Diêu khai chiến mới có thể phản kích. Một mặt là cổ vũ sĩ khí, mặt khác nếu may mắn thì có thể thu được chút tin tức có lợi từ miệng mấy người sống này.
- Dạ.
Bạch Lộ dẫn một ngàn người lập tức đuổi theo.
Tang Vi Sương đánh xe ngựa chạy một mạch như điên, nàng thấy người đang cưỡi tuấn mã màu trắng...Thần nhị gia, và một người khác đang đánh xe ngựa quay trở lại...
- Tiểu Lâu ngốc, ngươi quay lại làm gì?
Ánh mắt của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446092/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.