- Tang công tử, có thể đến trà lâu một chuyến không?
Hắn vẫn giữ nụ cười thanh lịch hòa nhã như cũ.
Nàng hiểu rõ, hắn không trách nàng, mà giận nàng. Điều này rất mâu thuẫn, nhưng nàng có thể khẳng định hắn oán nàng. Oán nàng không tìm hắn? Phải, đã lâu rồi họ không hề liên lạc.
Là nàng không có gì để nói với hắn, không còn mặt mũi nào để gặp hắn. Tình bằng hữu này là nàng vứt bỏ trước, thay lòng trước.
- Ừ.
Nàng nhất thời quên mất nên trả lời thế nào, chỉ có thể thốt một tiếng cho có lệ. Nàng đang định cất bước đi thì tay áo trái bị ai đó kéo.
Quay đầu lại, vẻ lạnh lùng trong mắt thoáng chốc mềm đi.
- Ngươi muốn đi?
Nàng hỏi.
Bạch y thiếu niên gật đầu, môi cong lên nở nụ cười như hồ ly.
- Đi theo đi.
Nàng cười khẽ, dẫn hắn theo.
Nàng không biết trên mặt Dung tam công tử hiện lên nụ cười.
Trong rừng ngoài huyện An.
Nam nhân hắc y ôm kiếm đột nhiên nói:
- Đúng vậy, người nọ……..quả thực quá giống!
- Đại nhân, giống gì thế? Chẳng lẽ ngài nói là người tối nay gặp phải trên đường?
Nam tử hắc y trẻ tuổi tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
- Phải, lúc đó tuy quá vội nhưng ta vẫn thấy, giữa chân mày người đó có một nốt chu sa!.
Con ngươi màu đen của nam nhân kia như phát sáng, tỏa ra một niềm tin kiên định.
- Nốt chu sa? Sao trên đời nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446071/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.