Ông lão gánh bánh trôi đi bán gặp một thiếu niên đẹp như tranh vẽ thất thần đi qua thì quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên nọ, lại kinh ngạc dùng một tay dụi dụi mắt bị bông tuyết che mờ, thở dài.
Khi thiếu niên đến phía nam huyện, đúng lúc tiểu nhị ở Hùng Sư Lâu đang quét dọn tuyết trước cửa. Hắn hà hơi vào đôi tay đỏ bừng, nhìn thiếu niên từ xa đi tới y phục mỏng manh ngay cả đèn lồng cũng không bằng.
Tiểu nhị thấy thiếu niên y phục đơn bạc, dáng vẻ hồn bay phách lạc thì muốn mở miệng hỏi thăm xem hắn định đi đâu, có phải muốn tìm ai hay không?
Đúng lúc ấy, bà chủ vừa thức dậy:
- Anh Tử, ngươi ở bên ngoài lề mề cái gì? Trời sắp sáng rồi, còn không mau đi đun nước nóng?
Anh Tử sửng sốt, đáp:
- Ơ, tôi tới đây.
Trong lòng hắn buồn bực, Hùng Sư Lâu nhiều tiểu nhị như vậy, tại sao bà chủ cứ luôn sai bảo hắn làm cái này làm cái kia.
Thiếu niên dù sao cũng là kẻ ngốc, dù đã đi đến Hùng Sư Lâu, mơ hồ cảm thấy ba chữ kia quen thuộc nhưng lại không tự nhận biết, hắn nghĩ mình thật sự không về được, cũng không biết có đi tiếp về trước hay không.
Không biết qua bao lâu, hắn đã cách xa Hùng Sư Lâu, ánh đèn trước mặt rất yếu ớt, cũng càng lúc càng vắng vẻ.
“Két”, tiếng mở cửa, hắn nghe rõ cả tiếng lực cản của tuyết đọng bị cửa quét qua, tiếp đó là tiếng nữ nhân lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446052/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.