Lâm Cảnh Thần bị tiếng chuông làm giật mình, chợt ngẩng đầu thì thấy cách đó không xa là một gương mặt thuần khiết vô hại, tuyệt mỹ như yêu tinh.
Thiếu niên cả người mặc trường sam tuyết trắng, đôi chân ngọc lộ ra ngoài, ánh mắt ngây ngốc, ngu si mà hiền lành, thật lâu đôi môi mỏng của hắn mới khẽ động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Lâm Cảnh Thần nhìn rõ cử động môi của hắn, hắn nói: ca ca.
Ngực giống như bị ai đó đánh mạnh vào, đôi mắt sắc như dao của hắn hiện lên tơ máu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.
Thiếu niên dường như cảm giác được nguy hiểm, không tự chủ lui về sau một bước. Nhưng vì hai chân run rẩy mà bước chân lại quá lớn nên thân thể giống như sắp ngã về sau.
- Ngươi...
Con ngươi Lâm Cảnh Thần lạnh lẽo, người đã ôm lấy thân thể nghiêng ngả của thiếu niên.
Đôi con ngươi màu hổ phách thuần khiết đẹp như tranh vẽ kia không hề chớp chăm chú nhìn nam tử to lớn như núi. Môi mỏng của hắn lại động đậy: ca ca.
Trong ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Cảnh Thần hiện lên chút rét lạnh, sau một khắc, hắn ngẩng đầu tự giễu cười lớn:
- Ha ha ha...
Hắn ta bất quá chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ hắn nhặt được bên dòng sông Thiệu chảy xiết nhiều năm về trước.
Hắn từng kinh ngạc tán thán mỹ mạo của hắn ta, cũng từng si mê, từng nghĩ sẽ bảo vệ phần đẹp đẽ thuần khiết này, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446044/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.