Chương trước
Chương sau
Đại tuyển?

Tang Vi Sương lập tức hóa đá tại chỗ, năm ngoái vừa qua tiểu tuyển, năm nay sẽ đại tuyển? Chuyện này

- Phàm là nữ tử từ mười hai đến mười tám tuổi, mỗi nhà phải xuất ra một người, gia tộc thực sự không có người ở độ tuổi thích hợp nhưng trong thân tộc chi gần có người nhập tuyển thì may mắn được miễn, còn trong nhà có nữ tử chưa đủ tuổi thì phải có một người không được hôn phối đợi đủ tuổi để khi đại tuyển đưa vào tiến cung, hộ nào có người vào cung thì cả đời không cần tuyển nữa.

Triệu Lục Ý rất vui vẻ nhìn Tang Vi Sương bối rối, hắn hơi cúi người xuống:

- Tang Vi Sương, tin tức này rất thú vị nhỉ?

Tang Vi Sương nhìn về phía Triệu Lục Ý, khẽ cong môi cười, hành lễ rất ra dáng.

- Đa tạ Triệu tiểu gia nhân lúc thánh chỉ chưa hạ đã cho biết, tiểu nhân trở về sẽ đính hôn cho xá muội!

Nàng sao không hiểu ý tốt của Triệu Lục Ý, hắn tuy nửa cười cợt nửa chế giễu nói ra nhưng cũng là cố ý nhắc nhở nàng.

Triệu Lục Ý híp mắt, nhìn nàng sâu xa, cười nói:

- Ta không để ý cho nàngừm, “lánh nạn”?

Tang Vi Sương nghe vậy, đầu nhỏ suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay nói:

- Tốt! Tĩnh Sơ nếu có thể hứa gả cho huynh, ngược lại cũng tốt!

Tang Vi Sương vừa nói vừa sờ cằm đánh giá hắn:

- Dựa theo phong thái của tiểu tử huynh, hẳn là có thể ngây ngốc làm đến tướng quân nhỉ! Đến lúc đó Tĩnh Sơ cũng có thể không lo ăn uống rồi!

-

Triệu Lục Ý quả thực bị lời của Tang Vi Sương làm câm nín, nha đầu này cái gì cũng dám nói, hắn bất quá chỉ thuận miệng thôi, nàng ấy còn thật sự suy nghĩ nữa.

- Không được! Chuyện này vẫn phải xem ý của Tĩnh Sơ, nếu Tĩnh Sơ không thích huynh, vậy ta chẳng phải là hại Tĩnh Sơ sao?

Tang Vi Sương cảm thấy chuyện này rất nan giải, nàng dùng nam trang đối ngoại nên không cần gấp, nhưng Tĩnh Sơ sắp mười hai tuổi rồi, nếu đại tuyển định vào tháng mười năm nay thì theo độ tuổi, Tĩnh Sơ sẽ phải đi nhưng muội ấy còn nhỏ như vậy đâu biết thế nào là thích thế nào là không thích, nếu nàng làm chủ cho muội ấy, đến khi muội ấy lớn rồi hối hận thì sao bây giờ?

Chuyện này thật khó giải quyết.

Tang Vi Sương vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Triệu Lục Ý nói:

- Huynh chờ một chút, ta về hỏi Tĩnh Sơ, có điều huynh đừng có đính hôn đấy. Thứ tốt phải giữ lại cho muội muội nhà ta.

Triệu Lục Ý nghe lời này suýt nữa từ trên ngựa ngã xuống, cái gì gọi là thứ tốt phải giữ lại cho muội muội nhà nàng? Triệu Lục Ý quả thực vô cùng câm nín.

- Ta đính hôn rồi!

Triệu Lục Ý bỗng cảm thấy tự mình lội qua vũng nước đục, không nên vì khoe miệng lưỡi mà trêu đùa nàng, cái này gọi là tự bê đá đập chân mình.

- Triệu Lục Ý, những lời trước đó của huynh đều là đánh rắm?

Tang Vi Sương cũng giận, nghiêm mặt nói. Sự uy nghiêm giữa hai chân mày nàng hoàn toàn là sẵn có, giống như là bẩm sinh vậy.

Triệu Lục Ý bị câu này của Tang Vi Sương làm đỏ mặt, hắn quanh co nói:

- Cô nương mà nói cái gìđánh rắm chứ.

Tang Vi Sương không để ý hắn nữa, quay đầu đi về phía con đường nhỏ trong rừng đào.

- Này!

Triệu Lục Ý thấy nàng sắp đi thì gấp gáp:

- Ta thật sự đính hôn rồi, những lời trước đó đều là muốn chọc muội chơi thôi, ta sai rồi có được không.

Tang Vi Sương vẫn không để ý, ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước.

- Ê! Muội đừng thế chứ! Ta ở trong bụng mẫu thân đã đính hôn rồi.

Thiếu niên người cao ngựa lớn nhưng giọng nói lại hơi mang theo chút nghẹn ngào.

- Phốc

Tang Vi Sương rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.

Ở trong bụng mẫu thân đã đính hôn rồi, lời này Triệu Lục Ý dám nói thì nàng dám tin.

Tang Vi Sương dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhưng vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, nàng chăm chú nhìn thiếu niên trên ngựa, ánh mắt tự do không liên quan đến gió trăng lướt qua rừng hoa đào.

- Lời huynh nói trước đó là ý gì?

Nàng hỏi, ngữ điệu rất nhẹ.

- Hở?

Thấy nàng đột nhiên quay đầu hỏi như vậy, Triệu Lục Ý vẫn chưa kịp phản ứng.

- Chỉ có tri kỷ, cùng khổ dễ, cùng sướng khó.

Hiếm khi Tang Vi Sương rất kiên nhẫn lặp lại.

Triệu Lục Ý không ngờ cái nàng nói là câu này, hắn còn tưởng rằng hắn chỉ vô tâm nói một câu, nàng không hề nghe được.

- Không muốn giải thích.

Không phải hắn cáu kỉnh mà là thật sự không muốn giải thích:

- Tự mình lĩnh hội đi.

Tang Vi Sương không tranh luận với hắn nữa, nàng gật đầu, xoay người, chậm rãi đi về phía đường nhỏ.

Dọc đường nàng suy nghĩ rất nhiều, từ Hán Cao Tổ Lưu Bang tới tổ phụ của nàng.

Là tri kỷ, cùng khổ dễ, cùng sướng khó.

Khi Cao Tổ có tổ phụ và các huynh đệ khởi nghĩa, bọn họ có thể cùng khổ, nhưng tại sao khi thiên hạ thái bình lại thảm bại bởi vương triều thay đổi, kẻ địch ly gián?

Cùng khổ dễ, cùng sướng khó.

Chắc hẳn người nói ra câu ấy đã lĩnh hội rất sâu sắc điều này.

- Tứ công tử, người đang chơi gì vậy?

Phàn Quá Tuyết chống cằm, đứng bên cạnh thiếu niên xinh đẹp.

Cánh hoa đào trên đầu bay bay khắp trời, rơi thành một mảng màu hồng trên mặt đất.

Thiếu niên khoác một chiếc áo choàng màu tuyết trắng, ngồi xổm, dùng hoa đào rơi từ cây đào trong sân xếp thành hình dáng kỳ quái trên mặt đất.

Một đôi mắt đẹp như tranh vẽ chuyên chú nhìn chằm chằm hoa đào trong tay, ngón tay trắng nõn như ngọc loay hoay từng cánh hoa đào giữa sân, hắn giống như đứa trẻ tự chơi một mình, hưởng thụ tâm trạng vui vẻ thuộc về mình trong thế giới phong bế của bản thân.

Chuông nhỏ đeo trên cổ theo chuyển động của hắn mà vang lên tiếng đinh đinh đinh nhưng hắn không hề thấy phiền, chỉ đôi lúc nhúc nhích cổ không thoải mái.

Bởi vì tứ công tử có khi sẽ nhân lúc Quá Tuyết không chú ý mà chạy loạn khắp nơi, cho nên người trong phủ mới đeo chuông cho tứ công tử. Nghe tiếng chuông là hắn có thể tìm được tứ công tử rất nhanh.

- Tứ công tử, người đói không, Quá Tuyết bưng bánh hoa tuyết tới cho người.

Quá Tuyết cười hỏi, hắn một chút cũng không phiền độc thoại một mình, hắn rất thích nhìn tứ công tử vui vẻ.

“Đinh, đinh, đinh”, thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.

Ngoài sân có một nữ tử y phục màu hồng đi ngang qua, nhìn thiếu niên như “chó xù” thì trong lòng chán ghét. Nữ tử này là đường chất nữ của huyện lệnh phu nhân, phụ mẫu qua đời nên nàng ta sống nhờ huyện lệnh phủ đã hơn ba năm. Do ái mộ biểu ca Lâm Cảnh Thần từ nhỏ, lại thỉnh thoảng nghe bọn hạ nhân nói chuyện giữa Lâm Cảnh Thần và tứ công tử nên nàng ta không có chút hảo cảm nào với tứ công tử.

- Thứ ngu đần độn! Dù có cho hắn ăn tay gấu bào ngư thì vẫn là một kẻ ngu!

An Mi Nhi có tú nghệ thượng hạng, là tú nữ quản sự của tổ lớn trong tú phường huyện phủ, một trong những người giỏi nhất. So với tứ công tử ăn không ở không nơi đây, nàng thật sự có lập trường để nói như vậy. Cho nên mấy lão bà tử phía sau nàng cũng gật đầu đồng ý.

Trong phủ nuôi chùa một kẻ ngốc, mọi người ngày nào cũng vội vã hầu hạ, có gì tốt đều te te chạy tới đưa cho hắn. Mọi người ngại mặt mũi đại công tử nên không dám nói nhưng hôm nay đại công tử không có ở đây, biểu tiểu thư nói ra tiếng lòng của các bà, các bà âm thầm giơ ngón cái.

Quá Tuyết còn nhỏ tuổi, nghe những lời này thì tức đỏ mắt, nhưng người ta là biểu tiểu thư, một hạ nhân như hắn cái gì cũng không dám nói.

Thiếu niên dưới tàng cây hoa đào hình như không nghe thấy, vẫn chơi đùa với hoa đào nhặt được.

- Rõ là ngu dốt, bực mình chết được!

Nữ tử kia tự biết vô vị, vung tay áo rời đi. Nàng vừa đi vừa nghĩ, đại biểu ca tại sao lại yêu một kẻ ngốc, cho dù là mới mẻ dung mạo xinh đẹp của hắn thì cũng nên đủ rồi! Để một kẻ ngốc ở đó, không thể đụng lại không thể sờ, càng không thể sinh con, có ích gì chứ?

An Mi Nhi càng nghĩ càng đỏ mắt. Hơn cả tức, nàng chính là không phục, dung mạo nàng bậc này tại sao biểu ca chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn nàng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.