Tang Vi Sương dùng mu bàn tay xoa mắt:
- Dung Trinh, kỳ thực huynh sớm đã biết ta sẽ không trở thành hầu trà của huynh, có phải không?
Giọng của nàng khôi phục sự trấn định trước đây, nhưng trong đôi mắt như nước mùa thu mát lạnh kia mang theo chút nghi hoặc.
Dung Trinh trầm mặc chốc lát rồi chậm rãi cúi đầu, thân thể hơi khom xuống, nhìn thẳng vào mắt Tang Vi Sương, nụ cười mê người vẫn nở trên khóe môi:
- Đôi mắt này mang theo bất an và trói buộc, trong đó có trời xanh, biển lớn, có cả yêu và tự do…………cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ta đã biết muội sẽ không thành hầu trà của ta, nhưng muội muốn cùng ta làm bằng hữu………..
Tang Vi Sương không hề lúng túng khi bị hắn nói trúng tim đen mà cười rất thản nhiên. Tình bằng hữu này lúc bắt đầu hẳn là nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Dung Trinh liếc nhìn xung quanh, rồi ghé tai Vi Sương nói:
- Vi Sương, có lời gì chúng ta lên xe ngựa nói.
Tang Vi Sương theo bản năng nhìn quanh, đón lấy ánh mắt của rất nhiều người, trong lòng hơi lúng túng, bèn dẫn Dương Yên theo Dung Trinh rời khỏi Họa Thánh trà lâu.
***
Vừa về tới khách điếm, Tang Vi Sương tự nhốt mình trong phòng, đến giờ Thân ban đêm, Dương Yên bưng thức ăn tới gõ cửa mới có thể gặp được nàng.
- Đương gia, chúng ta vẫn ở lại Thiệu Châu sao?
Dương Yên bất an mở miệng hỏi, hắn không dám nhắc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446015/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.