Editor: Hoa Trong Tuyết Lá cây bạch quả vàng óng rơi lác đát, chồng chất trước viện. Trong phòng, cửa sổ khắc hoa đóng lại, phía sau tấm bình phong bằng gỗ trầm hương chạm khắc bốn mùa. Đại phu ngồi ở bên giường, đứng bên cạnh là một tiểu đồng tay ôm hòm thuốc. Sau khi giúp bắt mạch cho người nằm trên giường, đại phu liền đứng dậy, ngẩn đầu nhìn người đứng bên cạnh cửa sổ. Hắn nói: "Phu nhân có thai, hôm qua bị động thai khí, hiện nay đã không còn gì phải lo. Nhưng mà vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại nhiều, nếu không… rất khó giữ được hài nhi trong bụng." Thầy thuốc nhân từ, đặc biệt là phụ nữ có thai, có chút sơ xuất, đây chính là mệnh. Tiêu Ngư mơ mơ màng màng, nghe tiếng nam nhân nói: "... Vậy nghe theo lời đại phu, vẫn nhờ ngài thay phu nhân bốc thuốc dưỡng thai." Tiêu Ngư giật giật ngón tay, mí mắt nặng nề, không mở ra được. Đó là giọng nói của Triệu Huyên. Hắn lại mang nàng đi đâu? Cảm thấy chăn đệm bên cạnh hơi lõm xuống, có người ngồi xuống bên cạnh của nàng, khí tức xa lạ ập tới, Tiêu Ngư nắm thật chặt đệm dưới người, ráng chống đỡ mở mắt ra. Hắn giống như là có chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng nói: "Tỉnh?" Tiêu Ngư thấy hắn thu tay về, áo mũ chỉnh tề ngồi ở bên cạnh nàng. Hắn mặc một bộ đồ trắng, mặt như ngọc, dung mạo mỹ lệ, bên hông đeo ngọc dương chi, túi thơm song ngư. Nàng từng nghĩ đến, người đưa nàng rời khỏi tiêu gia, đúng là kỳ vương Triệu Huyên! Hôm đó nàng đến đám cưới của Tiêu Ngọc Cẩm, đi theo Hà Triều Ân tìm Tiết Chiến đang uống rượu, lại bị hắn bỏ thuốc mê. Đợi đến nàng khi tỉnh lại, đã sớm ra khỏi thành. Người ngồi bên cạnh, chính là Triệu Huyên. Đoạn đường này, nàng đều trốn đi mấy lần, đều bị hắn tìm thấy, hôm qua nàng khó khăn lắm mới chạy xa một chút, lại bởi vì cảm thấy đau bụng khó chịu, cuối cùng mất đi ý thức, hiện tại tỉnh lại, vẫn thấy Triệu Huyên. Nàng vẫn chưa chạy thoát. Tiêu Ngư níu lấy đệm chăn ngồi dậy, mở miệng nói: "Triệu Huyên, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi bắt ta làm cái gì?" Khi còn bé nàng cũng không gặp hắn nhiều, dù cho vào cung, phần lớn cũng là ở cùng thái tử Triệu Dục. Triệu Huyên cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, lại nói, bảy năm trước hắn đã đến đất phong ở Thông Châu. Triệu Huyên ghé mắt, đối đầu mặt của nàng. Nàng chưa đầy mười sáu, giữa lông mày đã lộ ra khí chất quý tộc, cao cao tại thượng, giống như ánh mắt mọi người đều nhìn nàng. Hiện tại nhìn nàng rất mảnh mai, mày cau lại, trên mặt là vẻ suy nhược trắng bệch, duy có đôi mất vẫn là trong sáng có thần, bộc lộ cảnh giác đối với hắn. Triệu Huyên lần nữa đưa tay, hắn đưa tay tới, rõ ràng nàng muốn lùi về sau tránh đi, hắn thoáng dùng sức, ấn bờ vai của nàng xuống, sau đó nắm lấy màn gấm bị tuột xuống, giúp nàng đắp kín. Làm xong những việc này, hắn mới đưa tay về. Sau đó nói với nàng: "Nàng phái người đi điều tra bổn vương, chẳng lẽ không tra ra được cái gì?" Tiêu Ngư mở to mắt. Hắn đều biết... nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nghĩ đến trước đây hắn đối với Triệu Hoằng rất tốt, Triệu Hoằng sinh bệnh, hắn đi suốt đêm ra khỏi thành tìm đại phu. Đám tang của Triệu Hoằng, hắn mang cả người ốm yếu đên an vương phủ. Hoàng thất tiền triều may mắn còn sống sót, phần lớn đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mọi đầu mối đều chỉ về tân đế, mà kỳ vương Triệu Huyên này, cũng bị thương rất nghiêm trọng, cuối cùng may mắn mới nhặt về một cái mạng. Tiêu Ngư càng nghĩ càng nhiều, càng cảm thấy nổi da gà, nàng vẫn cảm thấy Triệu Huyên là một người lương thiện... Tiêu Ngư bình tĩnh nói: "Triệu Hoằng đâu? Ngươi đã làm gì hắn?" Triệu Huyên cong môi, rất ôn hòa trả lời: "Bổn vương biết nàng rất quan tâm đến Triệu Hoằng, nàng yên tâm, rất nhanh bổn vương sẽ để cho nàng gặp hắn." Hắn nhìn nàng chăm chú, tiếp tục nói: "Vừa rồi đại phu nói, nàng cũng đã nghe được? Không cần chạy loạn, nếu như sảy mất hài tử, người chịu khổ cũng là nàng." Cũng không phải là hắn để ý hài tử trong bụng nàng. Chỉ là đã thành hình, nếu là đẻ non, ảnh hướng quá lớn đến sức khỏe của nàng. Nói xong đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của nàng, nàng nhanh chóng rút tay về, Triệu Huyên lại cười cười, "Nàng biết đây là đâu không? Đây là Thanh Châu, đi theo hướng bắc chính là quan ngoại... chờ nàng dưỡng thân thể tốt một chút, bổn vương liền đưa nàng đi. Đã đến quan ngoại, cho dù là Đế Vương, cũng không thể tìm được nàng. Niên Niên, bổn vương từng có ước hẹn với phụ thân nàng, nhưng hắn lại thất ước rồi, hắn phải làm việc theo ý tân đế, bổn vương không có cách nào..." Hắn và phụ thân hắn... Tiêu Ngư biết, lúc trước phụ thân chưa hiểu rõ thân thế Tiết Chiến, lại rất yêu thương nàng, cho nên làm ra một số sự việc cực đoan, cũng không phải là không thể. Thế nhưng là, nếu như kéo Tiết Chiến xuống khỏi vương vị, vậy ai làm hoàng đế? Triệu Hoằng sao? Hay là... Triệu Huyên? Ánh mắt Tiêu Ngư kiên định, nói ra từng câu từng chữ: "Đại Ngụy đã vong, ngươi muốn làm hoàng đế? Mơ mộng hão huyền!" Coi như không có Tiết Chiến, lúc trước Triệu Dục và cô mẫu của nàng vẫn còn, làm sao có khả năng để cho Triệu Huyên làm bậy. Triệu Huyên cũng không tức giận, chỉ là lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ rằng... Bổn vương muốn chính là ngôi vị hoàng đế kia sao?" Tiêu Ngư không nói gì. Ánh mắt hắn nhu hòa quét tới, gằn từng chữ: "Bổn vương muốn, từ đầu đến cuối liền chỉ là một người... bôn vương không mang được giang sơn của hắn đi, vậy liền mang nàng đi." Dù sao hắn làm hết thảy, cũng là vì muốn nàng. Lúc trước hắn muốn cho nàng vinh hoa phú quý, sinh hoạt tốt, cho nên mới ngấp nghé đế vị. Bây giờ đã là dạng này, vậy hắn cũng không cần lo lắng những thứ khác. Những thứ khác cũng sẽ có, trước tiên mang theo nàng bên người rồi sẽ tính. ... Triệu Huyên ngồi trong phòng, nghe nha hoàn bẩm báo: "Phu nhân sau khi tỉnh lại ăn một bát cháo gạo, thuốc dưỡng thai cũng uống rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi." "Ừm." Triệu Huyên lên tiếng, ngẩng đầu, phân phó nói, " không được rời nàng một tấc, hai ngày này để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, bảo nàng không được ngủ. Nói cho nàng, một lát bổn vương sẽ qua thăm nàng." Nha hoàn lui về sau, trong phòng cũng rất yên tĩnh. Triệu Huyên nghĩ đến nàng mấy ngày nàng lúc nào cũng đề phòng, lúc nào cũng cảnh giác, liền nhớ tới dáng vẻ khi còn bé của nàng. Nàng cùng Triệu Dục là cùng một loại người, vừa ra đời đã có hào quan vạn trượng, hắn không thích nàng, nhưng lại nhịn không được bị nàng hấp dẫn, muốn cướp đoạt, muốn giam cầm nàng, để cho nàng ở trước mặt hắn tỏa sáng. Hiện tại rât tốt, rốt cục hắn đã mang nàng đi. ... Sau khi Tiêu Ngư uống thuốc xong thì nằm trên giường, hai tay nhẹ nhàng che ở trên bụng. Bây giờ nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đêm qua... nàng thật sự lo đứa bé này sẽ không giữ được. Hơi cuộn lại thân người, Tiêu Ngư vẫn cảm thấy sợ hãi, Triệu Huyên kia giống như một cái lưới lớn kín kẽ, một mực bao vây nàng, nàn chạy không thoát. Nàng chạy không thoát được, thế nhưng là... nam hán kia sao vẫn chưa tới tìm nàng? Nàng rất nhớ hắn. Loáng thoáng nghe được vài tiếng động, Tiêu Ngư nghiêng người sang, nhìn bên ngoài một chút. Nghe được nha hoàn dùng âm thanh thật tháp nói, nói rất nhỏ, đại khái là sợ đánh thức nàng. Nơi này nàng cũng không quen biết ai, Tiêu Ngư chỉ nói chuyện với Triệu Huyên, từ từ nhắm hai mắt, cũng không muốn để ý tới nàng. Một lát sau, một chuỗi tiếng bước chân từ xa tới gần, giống như có người vén màn lên. Tiêu Ngư mở mắt, thấy một đứa bé mặc đồ màu xám đứng bên giường. Mi thanh mục tú, mắt tròn xoe ẩn ẩn hiện lên nước mắt, thấy nàng, liền móp méo cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng há mồm gọi: "Nương, mẫu thân." Tiêu Ngư lập tức ngồi dậy, đưa tay sờ mặt của hắn. Rất ấm, xoa xoa vẫn thấy mềm mềm, chính là Triệu Hoằng đã chết... nước mắt Tiêu Ngư lập tức chảy ra, véo nhẹ mặt của hắn nói: "Mẫu thân đều biết cả." Nàng đều biết, nhất định là Triệu Hoằng chưa chết. Tiêu Ngư gọi nha hoàn mang điểm tâm cho hắn. Nhìn hắn giống như rất đói, ăn như lang như hổ. Nàng không nói chuyện, ngẫu nhiên ngẩn đầu bảo hắn ăn chậm một chút, sau đó vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của hắn. Chờ đến khi hắn đã ăn được khá khá, lúc này Triệu Hoằng mới bất giác cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Hoằng ca nhi bình thường không phải như thế." Hắn bình thường rất ngoan. Triệu Hoằng bình thường như thế nào, sao Tiêu Ngư không biết? Dưới cái nhìn của nàng, bao nhiêu quan tâm của Triệu Huyên đối với đứa cháu này đều là giả. Hắn đúng là người thâm tàng bất lộ, sao có thể có dáng vẻ moc tim móc phổi với đứa cháu chưa từng gặp mặt? Nhưng hết lần này tới lần khác nàng đều tin. Tiêu Ngư lấy khăn tay ra, giúp hắn lau nước bên khóe miệng. Nhìn khuôn mật tròn trịa của hắn gầy đi không ít, liền biết mấy ngày này, hắn cũng chịu khổ rất nhiều. Nhìn thấy Triệu Hoằng còn sống, nàng cũng rất vui, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình, Tiêu Ngư vui không nổi. Khi nàng một mình muốn bỏ trốn, đã rất gian nan, mang theoTriệu Hoằng, căn bản là không thể chạy. "Nương, mẫu thân?" Thấy Tiêu Ngư bỗng dưng không nói lời nào, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Triệu Hoằng có chút lo lắng. Hắn chậm rãi vươn cánh tay mập mạp ra, nắm lấy tay Tiêu Ngư. Giống như sợ nàng sẽ không cần hắn. Mặc dù tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được rất nhiều chuyện, cho dù có thời điểm hắn cũng không biết thật sự xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được. Hắn nhẹ nhàng nói, "Tứ thúc hắn là... hắn là người xấu đúng không?" Hắn rất tin tứ thúc, nhưng bây giờ, Tứ thúc lừa gạt hắn ra ngoài, giấu đi. Thay đổi rất nhiều nơi, không lúc nào hắn biết mình đang ở đâu. Nhưng khi nhìn mẫu thân, hắn rất vui. Triệu Hoằng nói tiếp: "Mẫu thân cũng bị tứ thúc lừa gạt đưa đi đúng không? Mẫu thân muốn chạy trốn sao? Nếu như ngài muốn chạy trốn, không cần lo lắng hoằng ca, một mình người đi là được…” Con người, đối mặt với tình huống sống chết. Cho dù Tiêu Ngư không vì mình, thì trung bụng của nàng còn có một đứa bé... nàng cũng không biết phải quay về Tấn Thành như thế nào. Thế nhưng là, nếu như nàng có cơ hội đào tẩu, nhất định nàng sẽ trốn. Nhưng là, bây giờ nghe Triệu Hoằng nói như vậy, bỗng nhiên nàng lại giao động. Vì sao Triệu Huyên giữ lại Triệu Hoằng, vì sao lúc này, cho nàng gặp Triệu Hoằng? Vì hắn biết nàng rất quan tâm đến Triệu Hoằng, này là muốn ràng buộc nàng không bỏ trốn. Nàng không để cho hắn được như ý, nhưng là bây giờ, đúng là nàng không thể nào bỏ Triệu Hoằng lại. ... Trên điện Kim Loan, sau khi tảo triều. Đế Vương vội vàng trở về Phượng Tảo Cung. Ngày xưa đều ở ngự thư phòng giải quyết công việc, hiện tại, tất cả đều chuyển đến thiên điện của phượng tảo cung. Quách An Thái đi theo sau lưng Đế Vương, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên một cái, thấy chân mày Đế Vương, từ sau khi Hoàng Hậu mất tích, chưa bao giờ giãn ra. Giờ này lúc thấy hắn ngồi sau án thư, trước mặt chất hai chồng tấu chương thật dày, hắn cầm lấy một bản nhìn thoáng qua, tâm tình phiền chán ném sang một bên. Đợi đến khi có thái giám đến thông truyền, nói là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Lô Hi Trung có việc cầu kiến, Đế Vương mới lập tức nói: "Để hắn tiến vào!" Mặc y phục phi ngư, mang đao tú xuân, hiện tại Lô Hi Trung không mang đao, nhưng vẫn giống như trước đây hiên ngang bất khuất. Sau khi hắn hành lễ, bẩm báo sự tình tra được cho Đế Vương: "... ở phụ cân Thanh Châu, hình như có tung tích của Hoàng Hậu." Lô Hi Trung vừa dứt lời, chỉ thấy Đế Vương phía sau thư án lập tưc đứng lên, nói ra: "Lập tức xuất phát, lúc này, trẫm tự mình đi tìm!" Nước một ngày không thể không có vui, Hoàng Hậu tuy quan trọng, nhưng tân đế đăng cơ đế vị bất ổn, thực sự không nên rời khỏi Tấn Thành, mà lại là Thanh Châu đường xá xa xôi, cho dù hắn đi, lúc đến người cũng không còn nơi đó rồi. Lô Hi Trung liền nhìn về phía Quách An Thái. Hắn biết Quách An Thái chính là phụ tá đắt lực bên cạnh Đế Vương, hắn, có thể hắn nói hoàng thượng sẽ nghe vào một ít. Quách An Thái chắp tay tiến lên phía trước nói: "Hoàng Thượng, việc này tuyệt đối không thể." Tiết Chiến tiện tay quơ lấy ngọc tỉ trên bàn, ném về phía Quách An Thái. Quách An Thái là người tập võ, lập tức kịp phản ứng, vững vững vàng vàng tiếp được. Hai tay hắn dâng ngọc tỷ cho Đế Vương, đôi mắt trợn to, nhìn về phía Đế Vương, kinh ngạc nói: "Hoàng, Hoàng Thượng ngài..." " Mấy ngày Trẫm không có ở Tấn Thành, tất cả chính vụ đều giao cho ngươi toàn quyền xử lý. Quách An Thái, trẫm tin ngươi." Thanh âm Đế Vương âm vang. Quách An Thái lại nghĩ đến ngọc tỷ nóng hổi trong tay. Lúc trước hắn đi theo Tiết Chiến, rất thật tâm, về sau tân đế đăng cơ, hắn cũng từng lo lắng, sợ sự việc qua cầu rút ván sẽ rơi trên đầu mình. Mà bây giờ, Đế Vương tín nhiệm hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy trước kia mình có suy nghĩ kia, chính là lòng dạ tiểu nhân. Ngay cả như vậy, Quách An Thái vẫn mở miệng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, có Lô đại nhân ở đó, sẽ dốc toàn lực tìm nương nương. Trong cung nếu không có ngài, sợ là sẽ gặp đại loạn." Tiết Chiến nhìn về phía hắn, thanh âm bình tĩnh nói: "Ngươi hẳn phải biết Thanh Châu là nơi nào? Trẫm không thể trơ mắt nhìn nàng bị người đưa ra quan ngoại..." "Lúc trước trẫm đối với nàng không có bao nhiêu thật tình, ham mỹ mạo của nàng, tính toán nàng và thân nhân của nàng, trẫm lại muốn nàng thật lòng yêu mình, nhưng cũng không bỏ ra cái gì để trao đổi với nàng. Hiện tại trẫm muốn cùng nàng sống thật tốt, nhưng nàng lại bị người mang đi mất. Quách An Thái, ngươi cũng là người đã thành thân, hẳn phải biết, là trượng phu, che chở thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thế nhưng trẫm lại không thể bảo vệ được nàng, để cho nàng bị cướp đi ngay dưới mí mắt của trẫm... hiện tại chắc chắn nàng đang rất sợ hãi, trẫm nhất định phải tự mình đi tìm nàng." Nói xong, hắn sải bước đi xuống. "Quốc sự, ngươi tự xem đó mà làm." Hắn nói tiếp, " Thanh Châu, nhất định trẫm phải tự mình đi." "Đó là thê tử của trẫm... giang sơn mất có thể đánh chiếm lại, nhưng chỉ có duy nhất một Niên Niên." ( Chuẩn soái, ta đọc mà muốn rụng tim)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]