Edit: Hoa Trong Tuyết
Hôm nay Tiêu Ngọc Chi xuất giá, Liễu thị không nỡ xa nữ nhi, lén lén trong phòng rơi nước mắt, La thị đi qua an ủi nàng. Lúc La thị về, sắc trời đã tối. Trên hành lang quanh co, treo đầy đèn lồng lớn màu đỏ, theo gió thu chập chờn, lúc sáng lúc tối.
La thị ngửi hương quế thơm cả vườn, thân hình đơn bạc, ngón tay cảm thấy có chút lạnh buốt, vô ý thức nắm chặt lại. Thái độ ôn hòa hỏi nha hoàn bên người: "Quốc Công gia đã về chưa?"
Nha hoàn cầm theo đèn lồng, đáp lời: "... Quốc Công gia vừa về phủ liền đến thư phòng."
Trở về thì tốt. Hôm nay không biết gã sai vặt kia đến bẩm báo việc gì, sau đấy không hề thấy chân mày Tiêu Hoài dãn ra. Buổi chiều lại đi ra ngoài một lần, không biết lại bận rộn cái gì. La thị nghe xong, cũng không vội vã về phòng, mà đi đến thu phòng của Tiêu Hoài.
Lúc nàng đến, trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Tiêu Hoài đang ngồi trên ghế bành, mặc quan phục của võ tướng, tay cầm thiết thương, đang dùng khăn tay lau nhẹ nhẹ trên đầu thương.
Cây thiết thương này theo Tiêu Hoài vào sinh ra tử gần hai mươi năm, chứng kiến qua chiến công vĩ đại của hắn. Phàm là lúc có tâm sự, hắn sẽ cúi đầu an tĩnh lau thiết thương. Đài nến khắc hình tiên hạc cưỡi mây ánh nến cháy sáng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt nam nhân thành thực ổn trọng như núi, ngay cả vết sẹo trên chân mày bên trái cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-bao-quan/1518644/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.