Ánh trăng rất sáng.
Trong Ngự Cảnh đình ánh sáng kéo dài, lặng yên không một tiếng động. Phía tây là Duyên Hòa môn, hướng đông là Bích Phù đình, Bích Phù đình là nơi hoa sen nở đẹp nhất. Hương thơm lan tỏa, theo gió thổi bay qua. Vệ Đường cười, hắn là nam tử lạnh nhạt, phần lớn thời gian đều không thích nói chuyện, tiếu dung cũng chỉ nhàn nhạt.
Vào độ nam tử nhược quán*, hình dạng tuấn tú, y phục nhẹ nhàng khoan khoái, đứng trước mặt Tiêu Ngư lúc này, vẫn cứ như huynh trưởng che chở nàng lúc trước, tiên y nộ mã thiếu niên lang**.
*thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
**Thiếu niên mặc đẹp cưỡi tuấn mã.
Tiêu Ngư không rõ tình hình, trong lòng nàng từ trước đến nay chỉ có thân nhân của nàng, mặc dù Vệ Đường không phải là thân huynh trưởng của nàng, nhưng cùng lớn lên với nàng từ nhỏ, trong lòng nàng, hắn và Tiêu Khởi Châu không hề khác gì nhau. Thời gian ba năm, đối với nữ hài nhi như Tiêu Ngư chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, nhưng thật ra lại dài đằng đẵng.
Đã xảy ra quá nhiều chuyện... Giang sơn đổi chủ, nàng đã gả hai lần. lúc này nàng nhìn thấy Vệ Đường, không biết nên nói gì, giật giật miệng, muốn cười, hốc mắt lại chợt nóng lên.
Cuối cùng nàng ngẩng đầu cười nhìn hắn, chậm rãi nói: "Huynh về rồi, sao không nói với ta một tiếng?" Lúc trước rời đi không nói tiếng nào, hiện tại lại đột nhiên trở về, lâu như vậy không về, không biết người trong nhà sẽ lo lắng à.
Vệ Đường vẫn như trước, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-bao-quan/1518623/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.