Edit: Đào Sindy 
Nam nhân anh tuấn dùng mũi đụng mặt nàng,  môi mỏng mang ý cười, lúc này nhìn qua không hề giống một  Đế Vương, trái lại là tên du côn vô lại. Tiêu Ngư hơi hoảng hốt, thời khắc hoàn hồn, tay hơi nặng một chút. 
Nhìn y theo bản năng nhíu mày một cái, Tiêu Ngư mới cúi đầu nhìn tay của y. 
Cây kim thêu cắm một đầu vào tay y. 
Ánh mắt nàng đầy ý cười, cảm thấy có khoái cảm trả thù thành công nho nhỏ, ngày bình thường nàng cẩn thận từng li từng tí với y, không  dám đắc tội, cũng chỉ có y khi dễ phần của nàng thế là  chậm rãi nói: "Lúc thần thiếp làm việc, Hoàng Thượng không nên nói chuyện với thần thiếp." 
Chỗ đau ấy đối với Tiết Chiến thì không nói là gì, y hàm hồ á một tiếng, không quấy rầy nàng tiếp tục lựa mảnh gỗ vụn. 
Dáng dấp nàng vốn đẹp, hiện tại lại cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua tấm bình phong lẳng lặng chiếu trên mặt nàng, có loại cảm giác ấm áp nhàn nhã. Y  đã quen cướp nhanh, không có chỗ ở cố định, loại cảm giác này hiện tại, nói chung đó là cảm giác yên tĩnh. 
Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng đại khái vẫn phát giác được mình đang nhìn nàng, khuôn mặt dần ửng đỏ, ngay cả bên tai và cần cần cổ tinh tế, cũng dần dần nhiễm màu đỏ. 
Tiết Chiến cười. 
Tiêu Ngư kiên trì thay y lựa mãnh gỗ vụn còn sót lại, sau đó thu kim thêu, nhìn bàn tay thô ráp của y, nói: "Hoàng Thượng cần phải bôi ít thuốc?" Hình như nàng ra tay hơi nặng, có chảy ít 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-bao-quan/1518617/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.