Mộ Dung Hành nhẹ nhàng v**t v* chiếc trâm, tỉ mỉ ngắm nhìn. Bỗng chốc ký ức ùa về, đây chính là món đồ được thưởng từ hoàng cung vào năm Nhan Miểu gả cho hắn. Hắn thấy đẹp mắt nên tiện tay tặng nàng.
Nghĩ kỹ lại, hắn chợt nhận ra mình chưa từng tặng nàng món trang sức nào thật sự khiến nàng hài lòng. Nhưng chiếc trâm này, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nhan Miểu chẳng phải đang ở Bình Khê sao?
Chẳng lẽ nàng cũng đã đến nơi này?
Nàng đến để tìm hắn sao?
Nếu đúng là vậy, chắc hẳn nàng đã lo lắng cho hắn đến mức phải đích thân tìm đến.
Hôm ấy bị nàng đâm, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm giác lồng ngực trống rỗng, tựa như toàn bộ hơi thở bị rút sạch, không còn cách nào thở như bình thường.
Mộ Dung Hành chưa từng biết khoảnh khắc bị nữ tử mình yêu thương làm tổn thương lại đau đớn đến mức nào, khiến hắn sa vào cảm giác ấy, mãi chẳng thoát ra được.
Hắn chống tay lên bàn đứng dậy, chỉ tay về phía cửa, giọng khẩn thiết: "Nhanh! Mau mời người vào, lập tức!"
A Thuận không hiểu rõ lai lịch của chiếc trâm này, chỉ lo lắng vết thương của chủ tử còn nghiêm trọng, không thể để cảm xúc bị kích động quá mức. Dù vậy, hắn vẫn tuân lệnh, ngay lập tức sai người đi mời, đồng thời dìu Mộ Dung Hành ngồi xuống.
"Chủ tử, thương thế của ngài vẫn chưa hồi phục, không thể kích động như vậy."
Nhưng Mộ Dung Hành nào quan tâm đến chuyện kích động hay không, hắn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-co-chap-dien-cuong-theo-duoi-vo/4667902/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.