Mơ màng thức giấc,Nguyệt Phù nhìn thấy mẫu thân vừa khóc vừa ôm chặt lấy nàng. Bàn tay nhỏ bé với lên khuôn mặt ướt đẫm lệ của mẫu thân nàng mỉm cười an ủi.
- Con không sao….thật đấy….không đau chút nào….mẫu thân đưng khóc….Tiểuoa nhi chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi nhưng lại già giặn hơn hẳn sovới những cô bé khác ở lứa tuổi của nàng. Mộng Nguyệt ôm chặt lấy tiểuoa nhi, nức nở dặn dò….
- Phù nhi…cha con đã tìm ra đượcmột nơi rất tốt để con đi dưỡng bệnh. Nhưng ở nơi đó con không được tiết lộ thân phận của mình cho bất cứ ai….con nhớ rõ lời nương, không đượctiết lộ thân phận của con..cả tên cũng không được để người khác biết.
- Nương…sao lại thế ??? Nguyệt Phù cảm thấy lạ nghiêng đầu khó hiểu….
- Con ngoan….con cứ nghe lời ta…đừng hỏi nhiều….người ở đó gọi con là gìthì con sẽ là thế thân của kẻ đó….nhớ rõ…nhất thiết không được để kẻkhác biết thân phận thật của con…..
- Con biết rồi…..Tiểu oa nhi kia mỉm cười nhìn mẫu thân hứa chắc với bà. Nàng luôn luôn làthế…chững chạc, già giặn, và bình thản hơn hẳn những đứa trẻ cùng tranglứa với nàng.
Mộng Nguyệt đau lòng nhìn nữ nhi, bà ôm con một lần nữa rồi nhịn đau giao nàng cho thuộc hạ đem đi. Xe ngưa chạythật lâu, ruốt cuộc cũng dừng lại tại một khách điếm. Nàng được bảo thay xiêm y rồi bọn họ lại tiếp tực đi mãi, đi mãi. Khi mặt trời xuống núibọn họ cuối cùng cũng đến nơi. Tuy rằng rất ít khi ra ngoài nhưng nhìnấn khí trên đôi sư tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-bo-tron/2119417/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.