Khi mở mắt tỉnhdậy nàng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ ở thư phòng. Thương Vũ ngồiđọc sách ở chiếc bàn gỗ trong thư phòng, thấy Nguyệt Phù đã tỉnh vội gấp cuốn sách trên tay lại, hắn tiến đến bên giường. Nhu hòa nhìn nàng bằng anh mắt, cưng chiều.
- Nàng tỉnh rồi sao ?
- Ta chưa chết sao ? Tử Linh bần thần sờ lên cổ lo lắng, nàng chẳng phảinàng bị độc trùng cắm hay sao, vì sao không chết. Nhìn vẻ lo lắng củathê tử Thương vũ buồn cười. Hắn đành giải thích cho nàng hiểu, Diệp Lung Linh không phải là trùng độc như giang hồ đồn đãi. Nhưng hắn không nóitrước với nàng là vì muốn trừng phạt nàng có ý rời bỏ hắn. Tử Linh cũngvì thế mà giận hắn hết mấy ngày, không thèm để ý đến hắn. Dù Thương Vũcó làm gì lấy lòng nàng, nàng vẫn cứ không thôi tức giận.
Trong căn phòng nhỏ, Tử Linh ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài cốc. Từ khi đếnđây,chưa bao giờ nàng có thời gian ngắm tiên cảnh của nơi này. Diêm lacốc có thể xem như một thế ngoại đào viên, một nơi thơ mộng , yên tĩnhtách biệt với thế gới xung quanh. Phía trước cốc là rừng đào, phía saucốc là trúc lâm. Bốn phía bao quanh bởi núi cao vạn trượng khiến Diêm la cốc tách biệt với bên ngoài. Khi Từ Linh đang đắm mình trong tiên cảnhcủa Diêm la cốc thì Thương vũ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
- Nàng còn giận ta sao ? Ta đang nghĩ trận pháp Đào Thạch trận kia đếnkhi nào mới có thể dạy thê tử được. Hắn vừa nói vừa dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-bo-tron/2119408/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.