Xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư đường náo nhiệt, sắc trời dần dần tối, ánh chiều tà đỏ như máu, trời chiều chiếu lên khiến cả vùng đất vàng rực, toàn bộ cổ thành phủ màu vàng y hệt cánh ve.
Mày kiếm Hiên Viên Dật hơi nhíu lại, trên ngực truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, hắn một tay che lồng ngực, tay phải run lẩy bẩy từ trong lòng ngực lấy ra viên thuốc: ‘rầm ——" một tiếng, cứng rắn nuốt xuống.
Thật là khổ...... tư vị khổ sở như thế đối với hắn mà nói đã sớm là chuyện bình thường, dù sao uống thuốc này đã năm năm rồi.
Viên thuốc nuốt vào to cỡ một viên phật châu, ngực cũng không có đau đớn như vừa rồi, theo một tiếng thở dài, thân thể hắn khẽ ngửa ra sau, thân thể thon dài nghiêng người dựa vào trên nệm êm sau lưng, ngón trỏ thon dài khép lại, nhắm mắt dưỡng thần.
"Giá" Từ phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, một bạch mã trong đám người chạy như bay đến: " Ngưng nhi, nắm chặt." Chân mày Hiên Viên Dật không biến sắc nhíu lại, chợt mở ra cặp tròng mắt thâm thúy, màn xe theo gió từ từ phất lên, chỉ thấy một liệt mã màu trắng nhanh chóng phóng qua tầm mắt của hắn, tròng mắt đen thoáng qua một tia kinh ngạc, mặc dù thời gian rất ngắn ngủi, nhưng hắn trong thời gian ngắn nhất lại bắt được bóng dáng của nàng, nhịp tim bắt đầu nhảy lên, không sai! Nhất định là nàng, hắn càng thêm xác định nữ tử ngồi ở trên bạch mã là Nam Cung Tự.
"Thiên Vấn!"
Mộ Thiên Vấn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533929/chuong-118.html