Hiên Viên Dật khiếp sợ nhìn hai giọt lệ màu đỏ trên mặt Nam Cung Tự lăn xuống, tâm giống như bị dao găm xẹt qua, một tia đau lòng đánh úp tới, không khỏi trách bản thân mình, càng hận cái thiếu niên không biết là người hay yêu trước mắt hơn, lại dám tổn thương nữ nhân của hắn, tiểu quỷ này xem ra là không muốn sống dễ chịu. Gương mặt Hiên Viên Dật bởi vì người thiếu niên trước mắt này không thèm đếm xỉa, nổi giận, quanh thân ẩn nhẫn sát khí, môi lạnh bạc mím thành một đường thẳng, trong mắt toát ra tia sáng âm lãnh, một hàm răng màu bạc trắng trong miệng ở dưới ánh sáng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu.
"Tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Mặc dù hận không thể đem hắn chặt làm trăm mảnh, nhưng trực giác nói cho hắn biết, tiểu quỷ này cũng không phải kẻ tầm thường.
"Tiểu quỷ?" Diêm La Vương nháy con ngươi hẹp dài, rất có hứng thú quan sát nam tử hồn nhiên không sợ hắn trước mắt, có chút hao tổn tâm trí nói với Phán quan: " Bổn vương nhìn giống như đứa con nít sao?"
Phán quan trong nháy mắt cứng họng, sau khi quan sát Diêm La Vương một phen, mặc dù Diêm Vương gia sống mười vạn năm, nhưng dáng vẻ lại như trẻ con vừa dứt sữa, vì không tổn thương lòng tự ái của Diêm La Vương, hắn lắc đầu nói: "Diêm Vương gia ngài tuyệt không giống đứa trẻ."
Diêm La Vương cau mày bất mãn liếc nhìn Phán quan, hừ lạnh: "Nói láo."
Ba người này nghe Diêm Vương gia nói khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533921/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.