"Hiên Viên Dật, bức vua thoái vị chính là tử tội, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ dẫn tới phẫn nộ sao?" Nhị hoàng tử cả giận nói, sắc mặt đột nhiên xanh mét, bằng vào việc Tà U vương tay cầm 60 vạn tinh binh, muốn khởi binh tạo phản quả thực là dễ như trở bàn tay, đừng nói hắn muốn mưu triều soán vị, ngay cả ngôi vị hoàng đế của cha hắn cũng không dám bảo đảm. Trong lòng Hiên Viên Dật một hồi cười lạnh, Đường thị có thể giữ được thân phận hoàng thân quốc thích, còn không phải là bởi vì hắn khinh thường lễ nghi hoàng cung trói buộc sao? Nơi nào đến phiên Đường thị ở hoàng cung diễu võ dương oai? Hoàng thượng cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng Hoàng đế bù nhìn thôi. "Bổn vương từng nói qua, chỉ cần ai dám đụng vào nữ nhân của ta, chẳng cần biết hắn là ai, giết không tha!" Hiên Viên Dật lạnh nhạt nhìn lướt qua Nhị hoàng tử đang cắn răng nghiến lợi, chỗ sâu con ngươi thâm thúy màu hổ phách, thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo khinh thường, nụ cười bên miệng phát ra lạnh lùng, ba chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng cứng rắn phun ra. Nghe nói, mặt Nhị hoàng tử đen lại nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật, hắn nắm chặt hai quả đấm đang run lẩy bẩy. Hiên Viên Dật này nói được là làm được, coi như hắn chỉ có chừng 100 tên lính, ai mà không biết binh sĩ thủ hạ của hắn trong trăm người mới có một hạt giống tốt, võ công cái thế, có thể lấy một địch trăm, chứ đừng nói tay hắn cầm 60 vạn đại quân, sợ rằng đến lúc đó Đường thị sẽ phải diệt vong. "Chúng ta mỗi người lùi một bước, chỉ cần ngươi không động binh, bản Hoàng tử bảo đảm tối nay nhất định sẽ đem Tự nhi bình an đưa về vương phủ, như thế nào?" Giọng điệu Nhị hoàng tử mềm xuống, hắn biết bây giờ không phải là lúc cứng chọi cứng. Lùi một bước? Nữ nhân của hắn đã bị người bắt đi, hôm nay lại nói thả, để cho hắn không ép cung? Hiên Viên Dật lạnh nhạt cười một tiếng, nói: "Không thể nào!" Nhị hoàng tử chợt nhíu mày, ngụ ý là không có chỗ thương lượng? Thế mà hắn muốn xé rách mặt, hắn cần gì phải da mặt dày đi cầu hắn? Hừ lạnh nói: "Ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chỉ cần ngươi dám mang binh tấn công vào Hoàng thành một bước, Tự nhi cũng đừng nghĩ còn sống để ngươi cứu ra ngoài!" Bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng Hiên Viên Dật chợt cứng lại, như một cây châm xuyên vào nội tâm. Tự nhi . . . . . . Con ngươi giống như dã thú sắc bén tiến lên đón nhận ánh mắt khiêu khích của Nhị hoàng tử, môi mỏng đỏ thẫm cơ hồ mím thành một đường thẳng, tay trong tay áo nắm chặt rồi lại buông lỏng: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này, người đâu! Đem Nhị hoàng tử bắt lại cho Bổn vương." Nói vừa dứt, chỉ thấy từ ngoài phòng vọt tới mười mấy tên nam tử mặc màu đen bó sát: "Vút Vút" hơn mười thanh mũi kiếm nhất thời đặt trên cổ của Nhị hoàng tử, khiến cho hắn không kịp phản kích. "Hiên Viên Dật, ngươi. . . . . ." Nhị hoàng tử tức giận cắn răng nghiến lợi, không ngờ Hiên Viên Dật sẽ trở mặt không nhận người, hắn càng không nghĩ đến cho dù mất trí nhớ hắn lại vẫn thâm tình với Nam Cung Tự như cũ như vậy, có lẽ, Tự nhi không có nhìn lầm người, nhưng. . . . . . hắn không cam lòng! "Dẫn xuống, chờ xử lý!" Hiên Viên Dật chắp tay đưa lưng về phía hắn, giơ tay lên, lạnh giọng trầm ngâm nói. "Dạ!" Hiên Viên Dật cầm bảo kiếm trên bàn lên, nhấc mũ che màu vàng óng trên giường nhỏ lên thắt ở trên người, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nghe được trên giường truyền đến tiếng khóc "oa oa oa ——" của trẻ con, đôi giày bằng gấm màu đen dừng lại, con ngươi thâm thúy như lưỡi dao nghênh đón cặp con ngươi sáng trong suốt như nước, môi mỏng mấp máy: "Tiếu" một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, chiếu xuống một tia kiếm quang làm người ta sợ hãi, trực bức hướng đến nam hài trên giường nhỏ. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn) Đối mặt với kiếm phong bức tới, nam hài lại ngưng tiếng khóc, tò mò chớp đôi con ngươi to trong veo như nước, tay mập mạp nhỏ bé định chạm vào kiếm phong, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười làm hắn không khỏi mềm lòng. Hiên Viên Dật nhanh chóng dừng động tác trong tay lại, khép lại mũi kiếm, thở dài một cái, hắn chính là Tà U vương giết người không chớp mắt, người chết ở dưới kiếm của hắn đếm không hết, nhưng phải giết một đứa trẻ tay trói gà không chặt, hắn thật sự không xuống tay được, sinh lòng trắc ẩn. "Vương gia, vừa có người áo đen đem Nam Cung nhị tiểu thư cứu đi, người này võ công cái thế, thuộc hạ tuyệt không phải là đối thủ của hắn. Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin Vương gia giáng tội!" Mộ Thiên Vấn tay che lồng ngực bị người áo đen đánh trúng, ho khan mấy tiếng, quỳ trên mặt đất hồi bẩm đúng sự thật. "Phế vật!" Hiên Viên Dật cũng lạnh nhạt hít một hơi lãnh khí, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn bị thương nặng, chân mày không tiếng động nhíu lại, Mộ Thiên Vấn đúng là hạt giống tốt hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, có thể thương tổn được người của hắn, nếu không phải võ công cao cường, thì không thể nào đánh hắn bị trọng thương. Cái người áo đen nửa đường nhảy ra này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mặc kệ hắn là thần hay là ma, dám cùng hắn đối nghịch, là thần giết thần, là ma diệt ma. "Thôi, trước mắt cứu Vương phi ra rồi hãy nói." Hắn giơ tay vuốt vuốt gân xanh nhô ra trên trán, cảm giác bực bội, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Mộ Thiên Vấn, từ trong hông áo lấy ra một khối lệnh bài màu đen, phía trên điêu khắc một con hùng ưng vỗ cánh: "Truyền khẩu dụ của Bổn vương, triệu hồi thập bát chiến ưng!" Mộ Thiên Vấn liền giật mình, thận trọng ngước mắt liếc nhìn Hiên Viên Dật, thập bát chiến ưng này là chiến sĩ không người nào có thể địch, một người có thể phá hủy một tòa thành trì, bọn họ giết người không chớp mắt, mặc kệ là nam nữ già trẻ, gặp chính là giết, cho đến khi giết sạch mọi người mới thôi. Ban đầu Vương gia suất lĩnh thập bát chiến ưng, một đêm Hung Nô đang tiến tới gần Đại Đường đuổi tận giết tuyệt, không ai thoát khỏi. Vương gia đột nhiên muốn triệu hồi thập bát chiến ưng ẩn cư ở ngoại ô thành Lạc Dương, chẳng lẽ. . . . "Vương gia nghĩ lại! Nếu là triệu hồi thập bát chiến ưng, sợ rằng Hoàng thành sẽ máu nhuộm thành sông." " Bổn vương cũng suy nghĩ qua rồi, Hoàng thượng hắn ngu ngốc vô đạo, văn võ cùng bách quan triều đình ngấm ngầm qua lại, Hoàng tử lòng muông dạ thú, mọi người muốn dồn Bổn vương vào chỗ chết, Đại Đường sớm nên diệt vong!" Ban đầu Hiên Viên Dật chính là suy nghĩ quá nhiều, mới có thể bị người khinh dễ tới cửa, kể từ lúc Nhị hoàng tử khởi binh tạo phản, hắn đã sớm muốn diệt Đại Đường, thay thành cờ Hiên Viên Quốc. Trên mặt Mộ Thiên Vấn lộ ra vẻ ngạc nhiên, muốn khuyên nữa, nhưng thấy Vương gia tâm ý đã quyết, hắn liền ôm quyền nói: "Dạ, thuộc hạ tuân chỉ." Xoay người liền hướng ngoài phòng bay vọt đi. Lúc mặt trời chiều ngã về phía tây, từng trận gió mang theo mùi thơm thoang thoảng hất từng mảnh lá trúc lên. Trong rừng trúc có một dòng suối nhỏ, nước suối mát mẻ lẳng lặng chảy xuôi, khung cảnh kia thật sự là giống như thần tiên. Trong gió nhẹ kèm theo một tiếng kèn thâm trầm hùng dũng lướt qua từng ngóc nghách của rừng trúc, Mộ Thiên Vấn mặc trường bào màu đen ở trong gió nhẹ xoay tròn, trong miệng thổi một cái sừng trâu màu đen: "Ù ù ù". Rừng trúc rậm rạp ở trong gió chập chờn, phát ra tiếng va chạm xào xạt, bốn phương tám hướng của rừng trúc bay vọt tới mười tám đạo bóng dáng, giống như con dơi trong đêm tối, sạch sẽ gọn gàng rơi trên mặt đất. Mộ Thiên Vấn dừng sừng trâu lại, quét mắt nhìn 18 người mặc trường bào màu đen đang quỳ dưới đất, mặt nạ màu bạc che trên mặt chiến ưng, hít một hơi khí lạnh, mặc dù đã không phải lần đầu tiên hắn thấy bọn họ, nhưng lại mơ hồ có thể cảm thấy từ trên thân bọn họ tản mát ra sát khí, hắn cố trấn định, chắp tay đưa lưng về phía bọn họ: "Chủ tử có lệnh, để cho các ngươi xuất phát tiến về phía Tà Vương phủ." "Thuộc hạ lĩnh mệnh!" thập bát chiến ưng chắp tay miệng đồng thanh đáp một tiếng, rừng trúc phát ra tiếng va chạm "sa sa sa", biến mất ở trong rừng trúc. Mộ Thiên Vấn không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh khôi phục cảm xúc lạnh tanh, ngưng mắt nhìn ánh sáng hoàng hôn ở phía chân trời, tự nhủ: "Xem ra Đại Đường cũng sắp diệt quốc. . . . . ." Lãnh cung Bên trong tẩm cung lạnh tanh, màn cửa bốn bề màu trắng theo gió phất phơ, Nam Cung Tự lười biếng nằm trên xích đu, khoác trên người một đệm bằng lông ngỗng, trong tay cầm một quyển 《 Đại Đường bí sử 》miêu tả sinh động như thật, say sưa đọc. Thấy chỗ đặc sắc thì Nam Cung Tự cười lạnh nói: "Chậc chậc, lão nhân Hoàng đế này khẩu vị thật đúng là không phải người bình thường, thế nhưng thích tiểu nữ nhi của mình, thật là làm càn a!" "Nam Cung Tự, ngươi lại dám hủy danh dự Bản công chúa!" Suy nghĩ nhất thời bị một hồi giọng the thé ngoài phòng đánh vỡ, ‘kẽo kẹt’ một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị Đường Diễm một cước đạp vào, một đôi tròng mắt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Nam Cung Tự đang nằm nghiêng trên ghế xích đu, tiến lên đem cuốn 《 Đại Đường bí sử 》trên tay nàng vứt trên mặt đất, hung hăng đạp, dùng sức đạp, chính là đạp không nát, ai bảo đây là dùng Trúc tử làm thành chứ? Nam Cung Tự lười biếng cười khẽ, con ngươi quyến rũ mười phần khép hờ, một thân lười biếng lại làm cho người ta cảm nhận được giống như liệp báo nguy hiểm. Đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Hủy danh dự của ngươi? Có vẻ như ngươi nên tìm người hủy danh dự của ngươi chứ?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn) Đường Diễm nhìn Nam Cung Tự đưa tay cầm mâm trái cây đựng đầy những loại quả kỳ lạ lên, tức giận hỏa khí tăng vọt, nàng ta bị chọc tức mặt xanh như tàu lá, tiến lên đoạt lấy mâm đựng trái cây, đảo mắt trừng mắt nhìn về phía cung nữ canh giữ ở ngoài phòng: "Là ai to gan như vậy, lại dám cho nàng ăn?" Một cung nữ trong đó rùng mình một cái, vâng vâng dạ dạ đi vào, cúi đầu nói: "Hồi công chúa, Tà Vương phi nói nếu như không ăn cái gì, liền rút không ra máu, nô tỳ xin chỉ thị của Tô thượng cung, mới đưa đồ ăn tới đây." "Các ngươi là đồ ngu sao? Nàng coi như không ăn gì, cũng có thể rút ra máu." Đường Diễm sát khí đằng đằng chỉ vào cung nữ đang quỳ gối đầy đất, chưa từng thấy qua cung nữ ngu ngốc như vậy, thậm chí ngay cả lời nói dụ dỗ đứa trẻ ba tuổi như này cũng tin. Cung nữ kia ngẩng đầu rất là nghiêm túc nói: "Công chúa, là thật, nô tỳ đã thử qua, cắt cổ tay Tà Vương phi, một giọt máu cũng không có!" Đuôi lông mày Đường Diễm nửa chọn lên, xoay người nhìn về phía Nam Cung Tự, trong mắt lộ ra chất vấn cùng không tin: "Nói bậy! Bản công chúa không tin máu trên người nàng rút không ra." Nói xong, nàng ta cầm chủy thủ trong tay áo lên tùy thời chuẩn bị tốt, tiến lên tiến tới gần Nam Cung Tự, đầu chủy thủ sắc bén không chút lưu tình đâm vào cổ tay trắng nõn như ngọc này, máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra, công chúa cười lạnh nói: "Các ngươi đám phế vật này, thấy không? Các ngươi rút thế nào mà không ra máu, bản công chúa lại có thể đây?" Nam Cung Tự nhìn cái tay không ngừng chảy máu kia, nhíu mày, miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, cười lạnh nói: "Chậc chậc, thấy qua nhiều kẻ ngu, chưa từng thấy qua kẻ ngu ngốc cầm tảng đá đập chân mình." Các cung nữ ngạc nhiên, nhìn cái tay kia chảy ra một vũng máu, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, vội vàng nói: "Công chúa, ngài thế nào lại cắt cổ tay của mình vậy?" Công chúa ngu ngốc lúc này sửng sốt một chút, cảm giác tê dại trên cổ tay phai đi, theo sát truyền đến đau đớn xuyên tim, nàng ta cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn trên cổ tay của mình xẹt qua một đạo vết thương hẹp dài, chảy máu liên tục không ngừng, cánh môi khẽ run run, sững sờ nhìn về phía Nam Cung Tự, mời vừa rồi rõ rang nàng ta cắt là tay của nàng cơ mà, làm sao lại. . . . . . "A, đau chết mất, các ngươi đám phế vật này, còn không mau truyền Ngự y!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]