Mày Hiên Viên Dật nhíu lại thật chặt, rủ thấp tầm mắt xuống nhìn Nam Cung Tự một cái thật sâu, Trần Tử Hiên trong miệng nàng chẳng lẽ là Thái phó Trần quốc? Có thể thấy được vẻ mặt nghi ngờ của nàng, hình như còn không biết khối ngọc bội này quan trọng với hắn như thế nào: "Ừ, nó đối với ta rất quan trọng, có thể đưa nó cho ta không?" Móng tay nhỏ dài của Nam Cung Tự nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt lạnh lẽo, cười nói: "Tất cả đồ của ta vốn chính là thuộc về chàng." Một câu nói nhàn nhạt kéo khoảng cách hai người bọn họ lại thật gần, tuy hai mà một. "Tự nhi . . . ." Hai tay Hiên Viên Dật lạnh lẽo ôm má ngọc của nàng, con ngươi của hắn chứa đầy dao động, như có thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ, cuối cùng chỉ còn lại tràn đầy nhu tình, hắn không giỏi biểu đạt tình cảm, thật là không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ đem phần cảm tình này hòa tan trong lòng. "Dật, ta đói bụng." Nam Cung Tự đột nhiên cau mày, làm bộ đáng thương nhìn hắn. Hiên Viên Dật nhíu mày, bất đắc dĩ than một tiếng, nằm xuống, hai mắt nhắm lại: "Đói bụng, liền hút đi!" Nam Cung Tự nằm trên người hắn, hai tay chống bên giường, lẳng lặng nhìn hai mắt nam nhân đóng chặc, tầm mắt rơi xuống hai dấu răng trên cổ hắn, nàng không muốn hút, cũng không nhẫn tâm đi hút máu của hắn, cau mày: "Không hút máu, muốn ăn cơm." Hiên Viên Dật từ từ mở cặp mắt thâm thúy đầy lo lắng kia ra, nhìn mặt nàng làm bộ đáng thương, khóe miệng nhếch lên, thiếu chút nữa thì bật ra tiếng cười, thật ra thì nữ nhân này có lúc cũng rất dễ thương. "Người tới, chuẩn bị cơm!" "Dật, ta không ăn cơm người khác làm." Nam Cung Tự phồng má không vui phản bác. Nụ cười trong tròng mắt Hiên Viên Dật từ từ tích tụ vì nghi ngờ, nhìn nàng thật sâu: "Tại sao? Không phải là nàng đói sao?" "Ta chỉ muốn ăn cơm chàng làm." Nam Cung Tự chớp tròng mắt đầy nước, cười híp mắt nói. "Tốt!" Hiên Viên Dật không chút do dự nói, sắc mặt trầm xuống, lâm vào trầm tư, hồi lâu, nâng tay phải lên, ngón cái ở trên làn môi nàng ma sát: "Phải làm sao đây? Ta không biết nấu cơm." "Không biết, có thể học, ta có thể đợi." Hiên Viên Dật suy nghĩ một chút, lần nữa rơi vào trong trầm tư, hắn là chủ soái thống lĩnh thiên quân vạn mã, thế nhưng lại vì một nữ nhân tự mình xuống bếp, truyền ra ngoài, mặt mũi này của hắn biết đặt chỗ nào, có thể thấy được nàng đang dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, giơ tay đặt lên trên mái tóc êm ái, lộ ra biểu tình hao tổn tâm trí, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta thử xem." Ngay lập tức trên mặt Nam Cung Tự lộ ra nụ cười thỏa mãn, thật ra thì, nàng căn bản cũng không đói, chỉ là muốn thử hắn, hắn mất trí nhớ còn có thể giống như trước đây, bỏ xuống thân phận tôn quý, vì nàng tự mình xuống bếp không? Mùi vị làm ra còn có thể giống như trước đây không? Phòng bếp Mắt nhìn thấy cũng sắp đến bữa tối, nữ đầu bếp đang bận nấu cơm, bên trong phòng bếp truyền đến từng trận mùi thơm xông vào mũi, làm người ta nước miếng không nhịn được chảy ròng. Hiên Viên Dật dừng lại ở bên ngoài phòng bếp suy nghĩ, hắn đang do dự có nên đi vào hay không, hắn luôn thích thể diện, đặc biệt để ý ánh mắt của người khác, để ý những lời đồn đãi thêu dệt kia, khi hắn xoay người muốn rời đi, không khỏi nhớ tới vẻ mặt mất mác của Nam Cung Tự, chân giống như tơ tằm quấn lấy cổ chân, khiến cho hắn cũng không bước nổi bước thứ hai. "A, đây không phải là Vương gia sao?" Đột nhiên từ trong nhà truyền đến âm thanh của nữ đầu bếp. Hiên Viên Dật than một tiếng, không do dự nữa, mở ra chân thon dài đi vào, quét mắt nhìn phòng bếp to như vậy, tầm mắt nhìn về phía nữ đầu bếp vội vàng để mọi việc trong tay xuống, cười đùa hí hửng, cung kính hành lễ nói: "Vương gia, một thời gian rồi ngài không có tới, hiện tại Vương phi lại muốn ăn cái gì, nô tài dạy ngài." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn) Nghe giọng điệu của nữ đầu bếp, có lẽ, có thể, dường như hắn đã từng vì nàng tự mình xuống bếp. Hiên Viên Dật từ trong hông áo lấy ra một khối kim nguyên bảo đưa cho nữ đầu bếp, có chút xấu hổ mà nói: "Sách giáo khoa vương làm Mãn Hán toàn tịch." Nữ đầu bếp luống cuống tay chân tiếp lấy kim nguyên bảo từ trong không trung, nghe được ‘Mãn Hán toàn tịch’ bốn chữ này, nàng dừng lại động tác: "Leng keng" một tiếng, kim nguyên bảo lăn trên đất. Này Mãn Hán toàn tịch rất khó thực hiện, dù là nàng làm cũng có chút cố hết sức, huống chi là Vương gia chỉ mới vừa học được mấy món ăn đây? Đây không phải là làm khó nàng sao ~ Thấy trên mặt nữ đầu bếp lộ ra vẻ làm khó, Hiên Viên Dật nhướng mày, trên mặt ngay lập tức lộ ra bất mãn: "Thế nào? Là dạy không, hay là chê Bổn vương dốt?" "Nô tài không dám." Nữ đầu bếp nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Dật, da đầu căng thẳng, vội vàng nói: "Vương gia thiên tư thông minh, Mãn Hán toàn tịch đối với ngài mà nói chỉ là một đĩa đồ ăn." Hiên Viên Dật hừ lạnh một tiếng: "Vỗ mông ngựa này có điểm hơi quá!" "Oanh" một tiếng nổ tung, ống khói trên mái hiên phòng bếp toát ra từng vòng khói đen, Mạc Sầu tựa trên ngọn cây không khỏi thất kinh, một chút sơ sẩy từ trên cây té rớt xuống dưới, may mắn đầu không có đập vô tảng đá, hắn bị đau đứng lên từ trên mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn từ phòng bếp không xa toát ra khói mù liên tục không ngừng, tò mò đi vào, muốn nhìn coi đến tột cùng là chuyện gì. Hắn đi vào bên trong phòng bếp ngột ngạt thì chỉ thấy bên trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, đáy nồi bị nổ tung thành một cái hố, trên đất đều là bát vỡ, vại đựng nước cũng bị vỡ nát, trên mặt nữ đầu bếp bị hun đen, giữa đầu tóc xốc xếch thỉnh thoảng còn toát ra khói mù, Mạc Sầu không nhịn được: "Ha ha ha. . . . . ." ôm bụng cười lăn lộn lên. "Cười đủ chưa?" Từ ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một ôm thanh lạnh lẽo giống như địa ngục tu la. Mạc Sầu dừng nụ cười trên mặt lại, theo nguồn âm thanh nhìn về phía Hiên Viên Dật đang mang mặt nạ đứng ở ngoài cửa sổ, nhíu mày, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng là bị tiếng nổ mạnh này dẫn tới?" Hiên Viên Dật tung người, từ ngoài cửa sổ nhảy vào, một luồng khói nồng đậm sộc vào mũi hắn không ngửi thấy mùi gì, chán ghét nhíu mày một cái, theo bản năng nhẹ nhàng lắc lư chiếc quạt đen, liếc mắt nhìn Mạc Sầu, trên mặt rõ ràng có vẻ không vui, nhíu mày nói: "Ngươi là ai, Bổn vương quen ngươi lắm sao?" Ánh mắt Mạc Sầu kỳ quái nhìn từng cử động của Hiên Viên Dật, hắn làm bộ như không biết hắn? Thật giống như là hắn dùng mặt nóng dán mông lạnh, dựa dẫm vào người có quyền thế, bĩu môi: "Không quen ngươi, nhưng mà trái lại rất quen thuộc nữ nhân của ngươi." Hiên Viên Dật dừng lại động tác đung đưa cây quạt trong tay lại, tròng mắt sâu không thấy đáy từ từ tích tụ mùi thuốc súng nồng nặc, nghe giọng điệu của hắn dường như quan hệ với Nam Cung Tự không tầm thường, hắn càng nghĩ càng căm tức, Nam Cung Tự khi nào thì biết tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa này? Bọn họ quen thuộc lắm sao? Trong lòng bốc lên vị chua, hắn cư nhiên hoàn toàn không ý thức được, mình đang ghen. "Vương gia, nô tài lớn tuổi, chịu không được giày vò như vậy, ngài vẫn là thỉnh cao minh khác đi!" Nữ đầu bếp quỳ trên mặt đất, khẩn cầu. Trong lòng bà kêu một tiếng khổ a! Nào có phải Vương gia ở nơi này nấu cơm, rõ ràng chính là nổ phòng ốc, trước đây Vương gia đã từng đem phòng bếp nổ nhiều lần, bà suýt chút nữa mất cái mạng già, thật vất vả chỉ dạy Vương gia cách nấu cơm cơ bản, nào biết hắn đi một chuyến tới biên cương, đem tất cả kiến thức nấu cơm cơ bản hồi trước đều sạch. Bà cũng nhiều tuổi rồi, nào có thể chịu nổi giày vò như vậy, qua một năm nữa là có thể cáo lão về quê rồi, bà cũng không muốn vì vậy mà mất đi mạng nhỏ. "Ngươi là đang ghét bỏ Bổn vương sao?" Con ngươi của Hiên Viên Dật mới vừa rồi còn bình tĩnh, ngay lập tức trở nên mù mịt lạnh thấu xương, con mắt thâm thúy như đầm nước đe dọa nhìn nữ đầu bếp, hơi thở hắn thở ra, cũng mang theo lạnh lẽo đông lòng người, mặc dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng kì lạ nụ cười dịu dàng này còn trộn lẫn âm trầm y hệt tu la địa ngục. Da đầu nữ đầu bếp căng thẳng, trên trán toát ra mồ hôi trong suốt, nâng ống tay áo bên phải lên xoa xoa, nàng không nhịn được rùng mình một cái, suy nghĩ có chút mờ mịt, nuốt nước miếng một cái: "Nô tài không dám." Mạc Sầu nhìn thịt dưới đáy nồi sớm đã bị nướng cháy, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Ngươi không phải là đang xào thức ăn chứ?" Thấy Hiên Viên Dật im lặng không lên tiếng, cũng chính là đại biểu cam chịu, khóe miệng hắn khẽ rút ra, chuyện này. . . . . . nào có phải là đang xào thức ăn, rõ ràng là muốn phá hủy phòng bếp! Tầm mắt Hiên Viên Dật không vui nhìn biểu tình trên mặt Mạc Sầu, đó là vẻ mặt gì? Dám coi rẻ hắn? "Có vấn đề sao?" Mạc Sầu nén nụ cười sắp tràn ra, lắc đầu rất nghiêm túc nói: "Không thành vấn đề, ngươi tiếp tục, tiếp tục." Yêu Nguyệt Các Tiểu Cẩu Nhi cùng tiểu Hồ Ly làm bộ đáng thương nằm trên mặt bàn, cắn chiếc đũa, bụng sùng sục kêu, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, bĩu môi tố cáo: "Mẹ nuôi, cha nuôi đem phòng bếp làm hỏng, Cẩu Nhi không có cơm ăn, bụng cũng đói dẹp rồi." Tiểu Hồ Ly: "Ô ~" một tiếng, bày tỏ kháng nghị. Gương mặt Nam Cung Tự đen xuống, tâm tình buồn bực tới cực điểm, nàng cũng không ngờ Hiên Viên Dật sẽ khiến phòng bếp nổ, sớm biết cũng không để cho hắn nấu cơm, hại bản thân lo lắng, hai tiểu bảo bảo trong bụng của nàng đang đá nàng, thật giống như đang kháng nghị muốn ăn cơm, bất đắc dĩ than một tiếng. Giơ tay lên xoa đầu tiểu Cẩu Nhi: "Cẩu Nhi ngoan, cha nuôi của ngươi sẽ không để cho chúng ta đói bụng, ăn khối bánh ngọt trước đi!" Tiểu Cẩu Nhi khéo léo gật đầu một cái, cầm một khối bánh ngọt trên bàn lên, đang muốn cắn xuống một cái thì liền nghe thấy tiểu Hồ Ly: "Ô ~" một tiếng, nằm ở trên bàn, con ngươi trong veo như nước đang đáng thương nhìn miếng bánh ngọt trên tay hắn. "Tiểu Hồ đói bụng rồi sao? Có thể cho ngươi ăn, nhưng cha nuôi khi dễ ta, ngươi sẽ bảo vệ ta sao?" Tiểu Hồ Ly dùng sức gật đầu một cái, đây là một khối bánh ngọt cuối cùng rồi, hắn do dự hồi lâu, bẻ ra hai nửa, đưa cho tiểu Hồ Ly, cúi đầu khẽ vuốt ve bộ lông tiểu Hồ Ly. Nam Cung Tự nghe lời nói của Tiểu Cẩu Nhi, nhíu mày nói: "Cẩu Nhi, cha nuôi ngươi khi dễ ngươi thế nào?" Tiểu Cẩu Nhi cắn bánh ngọt, nâng đầu lên, ánh mắt tràn ngập u oán nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, nghe mẹ nuôi hỏi, hắn quyết định tố cáo, phồng quai hàm lên uất ức nói: "Mẹ nuôi, cha nuôi nói chờ Cẩu Nhi lớn một chút, muốn đem ta đưa vào trong cung thiến, nói là sợ sau khi ta lớn lên sẽ khi dễ tiểu muội. Ô ô. . . . . . . Mẹ nuôi, ngươi phải vì Cẩu Nhi làm chủ a! Cha nuôi hắn thật hung dữ! Gần đây đối với Cẩu Nhi càng ngày càng dữ tợn, không để cho ta đến gần mẹ nuôi, ta là len lén chạy tới gần mẹ đó." Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Tự trầm xuống, khóe miệng hung hăng rút ba cái, đau lòng nhìn mặt Cẩu Nhi đầy uất ức, hắn đây là đang ăn dấm chua? Thậm chí ngay cả đứa bé cũng ăn dấm, quả thật giống như Mạc Sầu nói vậy, là một bình dấm chua không hơn không kém. "Cẩu Nhi ngoan, không sợ, không phải có mẹ nuôi ở đây sao? Chờ sau khi ngươi lớn lên, mẹ nuôi liền đem Ngưng nhi gả cho ngươi." Ngưng nhi trong miệng nàng chính là Hiên Viên Ngưng trong bụng còn chưa ra đời của nàng. "Có thật không?" Tiểu Cẩu Nhi vui mừng, đáy lòng lại ngàn lần vạn lần không muốn, làm ơn mẹ nuôi, đem tiểu muội muội gả cho ta, đứa con nuôi như ta liền chạy không thoát khỏi nanh vuốt của cha nuôi. "Thật, thật, mẹ nuôi khi nào thì lừa gạt ngươi?" Nam Cung Tự cười híp mắt nói, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cẩu Nhi, nàng thích oa nhi này từ đáy lòng. "Mẹ nuôi ngươi thật tốt, so với ta mẫu thân còn tốt hơn?" Tiểu Cẩu Nhi nũng nịu lăn vào trong ngực Nam Cung Tự, miệng nhếch lên một nụ cười như ý, mẹ nuôi, phúc khí cả đời của Cẩu Nhi đều gửi gắm cả vào trên người ngươi. "Phanh" một tiếng, cửa bị Hiên Viên Dật một cước đá ra, hắn hung thần ác sát nhìn chằm chằm tiểu quỷ trong ngực Nam Cung Tự, cái tiểu tử thúi này thế nhưng thừa dịp hắn không có ở đây, tố cáo hắn còn chưa tính, còn dám đánh chủ ý nữ nhi lên hắn? Hắn thối mặt, cầm thức ăn nóng hổi trong tay đặt lên trên bàn, không nói hai lời xách tiểu Cẩu Nhi đang níu quần áo giống như bóp một con gà con, đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự: "Nữ nhân, chớ lén lút định chung thân cho nữ nhi chúng ta, tiểu quỷ này cũng muốn làm con rể Bổn vương?" Nam Cung Tự nhướng mày, hắn lại đang nổi điên cái gì? Thật vất vả muốn đối với hắn tốt một chút, ai biết hắn còn muốn ăn đòn như vậy, khinh bỉ nhìn hắn chằm chằm: "Vương gia, làm sao chàng liền đứa bé cũng ăn dấm vậy? Thế nhưng ta đồng ý hắn, liền tuyệt sẽ không đổi ý." Giọng điệu rất cứng rắn, không có ý tứ lùi bước. Tiểu Hồ Ly trong miệng ô ô kêu gào, mang theo địch ý nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật, cố ý chờ phân phó. Hừ! Dám khi dễ tiểu Cẩu Nhi, ta cắn ngươi. Hiên Viên Dật thấy tiểu Hồ Ly nhào tới trước mặt hắn, môi mỏng hắn mấp máy, theo bản năng níu cổ của tiểu Hồ Ly, móng vuốt sắc bén ở trước mặt hắn điên cuồng cào, thế nào cũng không cào trúng: "Ô ~" một tiếng, tiểu Hồ Ly hoàn toàn nhụt chí. "Cha nuôi, ngươi yên tâm! Chờ Cẩu Nhi trưởng thành, sẽ đối với tiểu muội muội thật tốt, tựa như ngươi đối với mẹ nuôi vậy, thật!" Tiểu Cẩu Nhi thấy Hiên Viên Dật không có ý bỏ qua cho hắn, linh cơ nhất động, miệng ngọt giống như là quét mật. Lời này ngược lại làm cho Hiên Viên Dật nghe xong thật thoải mái, nhưng là phải đem nữ nhi bảo bối của hắn gả cho tên tiểu quỷ này, hắn không làm được, cũng làm không được! Nghiêm mặt: "Tiểu quỷ, khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn vào cung làm thái giám, có lẽ Bổn vương còn có thể mở một mặt lưới tha cho ngươi khỏi chết." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn) Khóe miệng tiểu Cẩu Nhi khẽ rút, cha nuôi này thật đúng là vô tình a! Không thể làm gì khác hơn là đem con ngươi long lanh nhìn về phía Nam Cung Tự, đáng thương nói: "Mẹ nuôi. . . . . . . cứu cứu Cẩu Nhi, Cẩu Nhi không muốn làm thái giám." Nam Cung Tự sầm mặt, híp mắt nhìn về phía khuôn mặt không chút thay đổi của Hiên Viên Dật: "Chàng buông không tha cho nó?" Hiên Viên Dật thật giống như chưa từng thấy nàng tức giận, mấp máy môi mỏng: "Trừ phi hắn làm thái giám." Nam Cung Tự tiến lên đem tiểu Cẩu Nhi từ trên tay Hiên Viên Dật kéo về, cúi đầu đau lòng nhìn Cẩu Nhi: "Cẩu Nhi không sợ, cùng mẹ nuôi đi." Hiên Viên Dật thiếu chút nữa nổi đóa, thấy nàng dắt Cẩu Nhi đi, vội vàng ngăn cản đường đi của nàng: "Nữ nhân, nàng ăn tim gấu mật báo dám can đảm đến chọc ta?" Hắn rất giận, rất giận, cho tới bây giờ cũng chưa từng tức giận như vậy, thế nhưng loại cảm giác đối với hắn mà nói hình như là chuyện thường như cơm bữa, rất kỳ quái. "Chàng ghét bỏ Cẩu Nhi, chính là ghét bỏ ta!" Thấy Nam Cung Tự phải đi, hắn thở dài một cái, cau mày: "Bổn vương đồng ý nàng không đưa hắn tiến cung là được." "Chưa đủ!" Nam Cung Tự được voi đòi tiên nói. "Không đủ?" Đuôi lông mày Hiên Viên Dật nửa dựng lên, biết ý của nàng, hung hăng nhìn tiểu Cẩu Nhi đang le lưỡi đối mắt với hắn, hắn tức giận, nhưng nếu như không đồng ý với Nam Cung Tự, đừng nói nữ nhi cùng nhi tử, ngay cả nương tử cũng mất. Hắn ngồi xuống, xoa gân xanh nổi lên trên trán, thỏa hiệp nói: "Được, ta đồng ý nàng, nhưng mà từ nay về sau hắn phải đi theo ta học võ." Ngay lập tức trên mặt Nam Cung Tự lộ ra nụ cười thỏa mãn, dắt Cẩu Nhi ngồi trên ghế, gật đầu nói: "Cái này chàng yên tâm, ta sẽ không giao con gái cho một người không có võ công." "Chẳng lẽ trước kia nàng thường dùng chiêu này uy hiếp Bổn vương sao?" Hiên Viên Dật bất mãn bĩu môi nói. "Cho dù ta dùng cách nào uy hiếp chàng, vậy phải xem Vương gia có chịu hay không." Nam Cung Tự cười híp mắt nói. Chiêu này đối với hắn mà nói, quả thật tác dụng. Nhớ hắn là chủ soái thống lĩnh thiên quân vạn mã, lại chịu uy hiếp của một nữ nhân, thật đúng là uất ức a! Hiên Viên Dật thở dài một cái, tầm mắt trong lúc lơ đãng rơi vào cái mâm trống rỗng trên bàn, nhìn lại một chút tiểu Cẩu Nhi cùng tiểu Hồ Ly chậm rãi nấc cục một cái, sầm mặt: "Phanh" một tiếng, bàn tay hung hăng đập lên bàn, cái mâm theo đó run rẩy rơi xuống, phát ra tiếng đồ sứ thanh thúy. "Khốn kiếp, đây vốn là làm cơm cho ái phi Bổn vương, ai cho ngươi ăn?" Hắn thật vất vả làm xong thức ăn, Nam Cung Tự một hớp cũng chưa ăn, toàn bộ vào trong bụng tiểu quỷ cùng con hồ ly đáng chết này, hoàn toàn khiến cho hắn thay đổi chủ ý, hướng về phía thị vệ canh giữ ở ngoài phòng lạnh lùng nói: "Người đâu! Đưa cái tiểu quỷ này lập tức lập tức mang vào trong cung thiến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]