Một luồng dưỡng khí cuồn cuộn không ngừng đi vào trong miệng hắn, nam tử nhíu mày một cái: "Khụ khụ. . ." Kèm theo ho khan, trong miệng tràn ra chút nước lạnh, làm ướt cổ của hắn.
Chân mày nhíu chặt của Nam Cung Tự từ từ dãn ra, ôm đầu Hiên Viên Dật đặt lên đầu gối, thở dài một cái: "Cũng may, may mà chàng không có chuyện gì."
Hiên Viên Dật ngước mắt nhìn biểu cảm may mắn trên mặt Nam Cung Tự, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, giơ tay phải lên, ngón cái chạm vào đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve, mấp máy môi mỏng: "Tự nhi, đồng ý một việc với ta được không?"
Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ưu buồn kia, một giọt nước trên ngọn tóc nhỏ lên trên gương mặt hắn, nàng biết hắn muốn nói gì, vì vậy lắc đầu một cái: "Vừa bắt đầu ta đã lựa chọn con đường này, cũng không thể quay lại được. Chàng nên biết năm đó cửu vĩ hồ bị diệt tộc như thế nào, ta cùng Trần quốc có huyết hải thâm cừu, thù này ta nhất định phải báo. Dật, để ta tùy hứng thêm một lần nữa, được không?"
"Không được, ta không thể để cho nàng mạo hiểm như vậy." Hiên Viên Dật ngồi dậy, hai tay nắm thật chặt bả vai của nàng, hắn đã mất quá nhiều, hắn không thể mất đi nữ nhân hắn coi trọng, còn có đứa bé chưa ra đời trong bụng nàng, trên mặt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tự nhi, ta cũng căm hận Trần quốc giống nàng vậy, cũng có thù không đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ben-goi-cua-ta-vuong/533892/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.